Nhìn  vẻ khá dữ dằn.
“Cậu bé   chứ?” Thư ký nhanh chóng tiến  hỏi han, nhặt chiếc bình nước  đất lên, đưa  cho Nhậm Áo Thiêm.
Nước  đổ  khắp sàn, thư ký liền gọi nhân viên vệ sinh đến lau dọn sạch sẽ.
Nhậm Áo Thiêm cầm lấy bình nước, cúi đầu , nhận thấy vết nứt  nắp bình  lớn hơn. Ban đầu vết nứt chỉ dài  hai centimet, bây giờ  dài đến bốn, năm centimet,  lẽ là do   rơi.
Nhậm Áo Thiêm  vết nứt  nắp bình,   ngẩng lên   đàn ông trông  vẻ dữ dằn  mặt.
Người đàn ông lạnh mặt, trông  vẻ khó gần, nhưng    mặc một bộ vest tối màu chỉnh tề, đeo chiếc đồng hồ đắt tiền,  là   giàu .
Không chút do dự, Nhậm Áo Thiêm lặng lẽ giơ bình nước lên, cố ý đưa mặt nắp  vết nứt đến  mặt  đàn ông, : “Cái bình  mua cho cháu  rơi hỏng .”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Đáng lẽ đây  là một tình huống nghiêm túc để đòi bồi thường, nhưng vì giọng  trẻ con của Nhậm Áo Thiêm, tình huống    thể nghiêm túc nổi.
Phí Trầm quan sát  bé  năm, sáu tuổi  mặt, đang mặc đồng phục mẫu giáo, n.g.ự.c trái  thêu tên Nhậm Áo Thiêm.
Khi ánh mắt Phí Trầm dần dần chuyển lên , điều đầu tiên  chú ý là đôi mắt màu nâu nhạt ―
Giống hệt như Đoàn Chu Luật.
Có lẽ vì liên tưởng đến cháu trai  nên biểu cảm  khuôn mặt Phí Trầm trở nên bớt nghiêm khắc,   cúi  xuống, : “Xin , chú sẽ đền cho cháu cái mới.”
Khu vực bán đồ ăn vặt  bán các sản phẩm tặng kèm, Phí Trầm  tới, bảo nhân viên lấy cho Nhậm Áo Thiêm một chiếc bình giữ nhiệt, coi như đền bù cho  bé.
Ngoài bình giữ nhiệt, Phí Trầm cũng mua thêm cho  bé một cốc  sữa.
Trà sữa   tại chỗ, Phí Trầm  ở khu vực nghỉ ngơi cùng  bé, đợi  sữa cùng .
Thư ký  bên cạnh,  quanh khu vực bán đồ ăn vặt cũng chỉ  vài cửa hàng liền than thở: “Thật tiếc là bây giờ   nhiều cửa hàng,   chắc sẽ đông đúc hơn, còn  thể đặt thêm vài máy bán hàng tự động.”
Phí Trầm  ngả   , tựa  lưng ghế, hỏi: “Tiến độ kêu gọi đầu tư thế nào ?”
“Vẫn đang trong quá trình xét duyệt,  nhiều đơn vị khác cũng tới kêu gọi.” Thư ký thở dài.
Hai   chuyện phiếm về việc kêu gọi đầu tư, Nhậm Áo Thiêm  bên cạnh lặng lẽ lắng ,  cũng  thể hiểu  bảy tám phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-cha-ke-cua-nhoc-con-long-ngao-thien/chuong-58.html.]
Trước đây, tất cả những kiến thức về thương mại trong đầu Nhậm Áo Thiêm đều là tự  bé mày mò, còn  non nớt. Cho đến lúc ,    cuộc trò chuyện của hai  bên cạnh,   học   ít kiến thức mới.
Mặc dù   là những nội dung quan trọng, chỉ là một vài câu chuyện cơ bản về kinh doanh, nhưng với Nhậm Áo Thiêm, những điều đó cũng là vô giá.
Một bên, Phí Trầm và thư ký đang thảo luận về việc các cửa hàng đăng ký gia nhập  dự án. Đến khi  sữa   gần xong, thư ký  tới quầy lấy  sữa.
Nhậm Áo Thiêm tranh thủ cơ hội, ghé sát  Phí Trầm, nhỏ giọng : “Có thể mở cửa hàng bán đồ uống.”
“Hửm?” Phí Trầm cúi đầu, liếc   bé năm tuổi.
“Ở đây đến Coca cũng  .” Nhậm Áo Thiêm  nhịn  mà lắc đầu.
Là một  trong tương lai sẽ trở thành ông chủ lớn của Giang Thành, Nhậm Áo Thiêm  ngừng quan sát và nắm bắt cơ hội.
“Có thể bán Coca, mang Coca từ ngoài  đây,  bán với giá 5 tệ một chai.” Nhậm Áo Thiêm phát hiện  cơ hội kinh doanh,  bụng chia sẻ với  chú mới quen của .
Tiếc là chú   chịu tiếp nhận, tàn nhẫn từ chối: “Đó là gian thương.”
“Ồ.” Nhậm Áo Thiêm    ghế,   gì nữa.
Phí Trầm cũng chỉ coi đó là sự bộc phát nhất thời của trẻ con, trẻ con ăn  ngây thơ mà.
Sau khi thư ký lấy  sữa, Phí Trầm bảo thư ký đưa  bé   với cô giáo.
“Cậu bé, để chú đưa cháu qua đó.” Thư ký dẫn Nhậm Áo Thiêm  ngoài.
Lớp lớn của trường mẫu giáo Gia Gia vẫn còn ở tầng hai, giáo viên  phát hiện Nhậm Áo Thiêm biến mất, lo lắng  yên, giờ thấy  bé  đưa trở  thì thở phào nhẹ nhõm,  với thư ký: “Thật ngại quá,   bạn nhỏ  gây phiền phức cho hai  …”
“Không ,   đụng  thôi.” Thư ký mỉm , “Trong triển lãm  nhiều khu vực, cần chú ý bọn trẻ nhé.”
Giáo viên vội vàng gật đầu, giữ Nhậm Áo Thiêm bên cạnh, sợ   lạc mất.
Nhậm Áo Thiêm ôm chiếc bình giữ nhiệt mới và cả cốc  sữa  uống, chầm chậm  theo nhóm.
Bỗng nhiên, Nhậm Áo Thiêm thấy nhóc béo ở phía  hàng, bèn lén lút đến gần, lấy cốc  sữa : “Cậu    sữa ?”
Nhóc béo  uống hết cốc  trái cây từ lâu,  thấy  sữa thì mắt sáng lên,  do dự đáp: “Muốn!”