Tô Niệm Niệm từ chối thẳng thừng. Quan hệ của họ còn đến mức ôm sưởi ấm, hơn nữa cô cũng chẳng lạnh.
Lạc Uyển Uyển tức đến mức hộc m.á.u nhưng gì . Cho đến khi xe khách chậm rãi tiến bến, lên xe mà gương mặt tròn nhỏ lạnh đến đỏ bừng vẫn sầm sì vui.
Hai ở hàng ghế giữa. Tô Niệm Niệm lấy từ túi một viên kẹo quýt đưa cho cô :
“Sao, giận ? Ăn viên kẹo cho ngọt miệng .”
Cơ thể vẫn còn lạnh, Lạc Uyển Uyển viên kẹo, do dự hồi lâu vẫn nhận lấy. Bóc giấy kẹo, ngậm miệng, tâm lý mà chỉ thấy ấm lên hẳn.
“Đám cưới họ, bảo chị mừng bao nhiêu?”
Thời , tiền mừng thể từ vài hào đến vài đồng. Với sĩ diện như Vương Mỹ Hà, Tô Niệm Niệm chắc sẽ ít.
Quả nhiên, Lạc Uyển Uyển ngậm kẹo, lơ mơ:
“Hai mươi đồng.” Gần bằng tiền lương một tháng của công nhân thành phố.
Xem nữ chính thâm nhập “nội bộ địch” cũng chịu chi thật. Tô Niệm Niệm nhướn mày, trêu:
“Em còn nghiệp mà rộng tay ghê, như chiị còn hào phóng bằng.”
Hai mươi đồng là tối qua Lạc Uyển Uyển xin từ Hàn Như, dối là mua sách học tập. Hàn Như hỏi nhiều đưa.
Biết là đúng, nhưng Tô Niệm Niệm chọc ghẹo, cô thẹn quá hóa giận:
“Thế chỉ chứng tỏ chị lạnh lùng thôi! Sống với bao năm mà keo kiệt thế ?”
Tô Niệm Niệm cô nửa nửa , thật sự thấy tam quan của cô khó đỡ:
“À đúng , lúc chị và em cưới , hình như em còn chẳng bỏ một xu nào thì ? Nếu để chồng em dùng tiền của bà để phân biệt đối xử, em nghĩ bà sẽ nghĩ ?”
“……”
Khoảnh khắc , Lạc Uyển Uyển vô cùng hối hận vì chung xe với Tô Niệm Niệm. Cô càng hiểu vì ai ai cũng thích , chỉ riêng lúc nào cũng đối đầu với ?
Chẳng lẽ cô quên , ngày chính cô từng lóc cầu xin ?
Không khí giữa hai lập tức rơi xuống đáy vực. Với kiểu “trả thù thiếu não” thế , Tô Niệm Niệm cũng chẳng còn trông mong moi bí mật gì từ miệng cô . Còn Lạc Uyển Uyển vì quá tức giận, chỉ đanh mặt ngoài cửa sổ, đang nghĩ gì.
Hơn một tiếng , xe đến thôn Hướng Dương.
Hai xuống xe, một cơn gió lạnh thổi qua khiến khỏi rùng .
Nhiệt độ ở nông thôn thấp hơn thành phố hai, ba độ. Lạc Uyển Uyển ôm vai về phía , mặt mày như , nếu chỉ cần thêm vài phút là tới nhà họ Tô, cô thật sự đầu về thành phố ngay lập tức.
Tô Niệm Niệm bên cạnh, khóe môi treo nụ nhàn nhạt, dáng vẻ ung dung bình thản, tạo thành đối lập rõ rệt với cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chi-gai-cua-nu-chinh-trong-truyen-nien-dai/chuong-80-tham-gia-tiec-cuoi-3.html.]
Để đón hai cô con gái “ tiền đồ” trở về, Vương Mỹ Hà cố tình đợi cổng nhà, cổ vươn dài . Bà trông ngóng mãi, đến khi thấy bóng lắc lư từ xa, gương mặt lập tức nở nụ tươi.
Thấy Lạc Uyển Uyển ăn mặc mỏng manh, run cầm cập vì lạnh, bà xót xa thôi, vội vàng ôm lấy cô kéo nhà:
“Con bé , mặc ít thế hả? Lỡ cảm lạnh thì bây giờ?”
Vì tan rã trong vui, bà chỉ liếc Tô Niệm Niệm một cái, đến một câu cũng , bước thẳng trong nhà.
Trước sự phân biệt đối xử như , Tô Niệm Niệm chẳng hề để tâm. Dù cô đến đây cũng để bồi đắp tình cảm với họ.
Theo chân bước nhà, gian chính rộng rãi chật kín bà con thích. Vì nhà họ ở ngay gần đó nên tụ tập tại đây, chờ lát nữa cùng sang dự tiệc. Trong đó cả dì họ Trần Quế Cần, mà cô từng gặp ở thành phố.
Vừa thấy họ tới, Trần Quế Cần nhiệt tình chào hỏi.
Vào trong nhà, ấm lập tức lan tỏa. Lạc Uyển Uyển kịp chờ, lập tức thoát khỏi vòng tay của Vương Mỹ Hà, chạy thẳng tới chỗ Trần Quế Cần:
“Dì tới từ khi nào ? Biết sớm thì cháu cùng dì .”
Vòng tay bỗng chốc trống , Vương Mỹ Hà ngượng ngùng gãi gãi đầu, trong lòng chẳng hiểu thấy khó chịu.
Tô Niệm Niệm chứng kiến tất cả, coi như thấy gì. Cô bước tới bên Trần Quế Cần, lễ phép gọi một tiếng:
“Dì.”
Lúc , Tô Niệm Nam từ trong bếp , lau mồ hôi trán hỏi Vương Mỹ Hà:
“Mẹ ơi, nước sôi , uống gì ạ?”
Thời buổi , thể lấy mời khách thì gia đình bình thường. Nghe uống, ai nấy đều nở nụ rạng rỡ.
Vương Mỹ Hà chờ đúng là ngày hôm nay để khoe mẽ mặt họ hàng. Thấy đạt hiệu quả mong , bà ưỡn ngực, đắc ý :
“Nhà còn hoa mà, pha hoa cho .”
Không lâu , Tô Niệm Nam bưng bát nước phát cho từng , bộ dạng chịu thương chịu khó lập tức nhận một tràng khen ngợi.
“Ái chà, Mỹ Hà đúng là phúc, sinh ba cô con gái, đứa nào cũng giỏi giang.”
“Phải đó, tụi ghen tị c.h.ế.t .”
Vương Mỹ Hà mà lòng như nở hoa, khoát tay khiêm tốn:
“Là tụi nhỏ điều thôi, từ bé chẳng để lo lắng.”
Ngồi gần cửa, mợ cả bà thì nhịn bĩu môi, buột miệng hỏi:
“Nhắc mới nhớ, con gái lớn nhà chị hồi đó đêm như quỷ con nhè , kéo dài mấy năm trời, hồi chị hành cho t.h.ả.m lắm. Sau rlàm thế nào mà khỏi kiểu ?”