Lâm Tiếu   tuyệt vọng,  lựa chọn từ bỏ.
 
Hắn  bất động  mặt đất, như xác  hồn.
 
Ta kéo lê  thể đầy vết kiếm, ngẩng đầu   ngoài trận.
 
Minh Dạ đỏ hoe hai mắt, điên cuồng tấn công kết giới của pháp trận.
 
Thấy   với ,  vội vàng mở miệng an ủi :
 
“Bá Bá, đừng sợ,  nhất định sẽ cứu ngươi  ngoài.”
 
Ta lắc đầu:
 
“Minh Dạ, đừng phí công vô ích nữa.”
 
“Cho dù  ngoài ,  cũng  sống nổi nữa .”
 
Một kiếm của Lâm Tiếu  đ.â.m xuyên   .
 
Minh Dạ  tin, vẫn liều mạng tấn công kết giới như điên.
 
Ta sợ  thực sự phá  kết giới, đến lúc đó  chuyện   về điểm ban đầu,  chẳng  công sức  bỏ  đều đổ sông đổ biển ?
 
Không , tuyệt đối  .
 
Ta cũng  khuyên nữa, vì lúc   sẽ chẳng  lọt gì .
 
Ta chỉ  thể đổi sang cách khác.
 
Ta gọi :
 
“Minh Dạ,  kể cho ngươi  một bí mật nhé, ngươi    ?”
 
Ta  đợi  trả lời,  tự   tiếp:
 
“Ta  thuộc về nơi .”
 
Minh Dạ khựng , đôi mắt đen láy   chằm chằm:
 
“Ý ngươi là gì?”
 
Ta thở phào một , cuối cùng cũng khiến  dừng .
 
Ta  bẹp  đất, chậm rãi :
 
“Ta    của thế giới . Nơi  đến,  lẽ là một  gian, thời gian  xa xôi. Ở thế giới đó,  là con .”
 
“Và  cũng  tên là Bá Bá. Tên  là Tống Triều.”
 
“Khi mới đến đây,   m.ô.n.g lung và sợ hãi. Ngươi là  đầu tiên  quen  trong thế giới , cũng là   tin tưởng nhất.”
 
“Ta  vui vì  gặp  ngươi, cảm ơn vì ngươi  đối xử  với  như .”
 
“Ngươi yên tâm,  c.h.ế.t ở đây  sẽ  về thế giới của . Ta  về nhà , lẽ  ngươi nên vui cho  mới đúng.”
 
Minh Dạ im lặng   bằng vẻ mặt trầm tĩnh,   lời nào.
 
Ta cũng  để tâm, chỉ cảm thấy bản  ngày càng mệt mỏi và buồn ngủ.
 
Trước khi mất  ý thức,  nghiêm túc  lời tạm biệt với :
 
“Tạm biệt, Minh Dạ. Ngươi  sống cho thật , bình an và vui vẻ.”
 
Thứ cuối cùng còn đọng  trong ý thức của  là đôi mắt sâu thẳm đen láy , mang theo cảm xúc mà   thể hiểu nổi, lặng lẽ   chằm chằm.
 
Càng ,  càng thấy ánh mắt  khiến tim  run lên, chỉ  thoát khỏi ánh   càng nhanh càng .
 
 choàng tỉnh dậy,  mắt  một màu trắng.
O mai Dao muoi
  hoảng hốt  trần nhà màu trắng  đỉnh đầu. Nghĩ một hồi lâu, mới nhận  đây là… bệnh viện.
 
“Triều Triều, con tỉnh  ? Ôi chao, cuối cùng con cũng tỉnh  !”
 
“Nếu con còn  tỉnh,  con chắc   mời thầy cúng  đấy!”
 
  hồn ,  thấy cha   đang  mừng  .
 
Nghe xong câu đó,  cảm xúc buồn bã trong lòng  lập tức bay biến sạch, thuận miệng trêu chọc một câu:
 
“Ba, , hai  là đảng viên mà, mê tín phong kiến là    nha.”
 
Mẹ  lườm yêu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-cho-cua-dai-phan-dien/12.html.]
 
“Con nhóc, chỉ giỏi cãi.”
 
Trong lòng  vẫn canh cánh chuyện của Minh Dạ, đành  tìm cớ đuổi bố   ngoài.
 
Chờ họ rời ,  cầm điện thoại lên tra  nguyên tác.
 
Kết quả  phát hiện, cốt truyện   đổi  lớn.
 
Nam chính gốc Lâm Tiếu giờ đây trở thành vai phụ pháo hôi c.h.ế.t từ sớm.
 
Nam phụ gốc Phó Khanh Thần  trở thành nam chính, cùng nữ chính ân ái đến đầu bạc răng long.
 
Còn phản diện Minh Dạ trong truyện thì  một trận đại chiến với tiên môn,  rõ tung tích.
 
Cuối cùng thì  cũng buông xuống  tảng đá nặng trĩu trong lòng.
 
So với cái chết, mất tích cũng  thể coi là kết cục  tồi .
 
Cũng  uổng công  liều lĩnh thử một phen khi chẳng   kết quả.
 
Xem      đặt cược đúng.
 
 hài lòng đặt điện thoại xuống, cảm giác nhẹ nhõm  từng  tràn ngập  tâm.
 
 lúc ,   đẩy cửa bước , vẻ mặt đầy vẻ hóng chuyện:
 
“Con gái , hôm nay bệnh viện náo nhiệt lắm, lúc  với ba con ở đại sảnh, thấy một  trai trẻ,  trai lắm luôn.”
 
“Ăn mặc trông cứ như  cổ đại, cái mặt đó mê c.h.ế.t đám con gái trong sảnh luôn,  c.h.ế.t trân hết cả  đó.”
 
 bật  lắc đầu:
 
“Mẹ  quá  đấy, còn  cổ đại nữa, chắc là nghệ sĩ đóng phim đang mặc trang phục thôi.”
 
“Hoặc  thì cosplay gì đó.”
 
Mẹ  hừ nhẹ một tiếng  :
 
“Nếu con mà  thấy, đảm bảo con cũng mê mệt như tụi nó thôi.”
 
  bắt chuyện thêm.
 
Mẹ  cũng   nữa,  lải nhải trách   thu dọn đồ đạc.
 
Lúc bố   xong thủ tục xuất viện  , hành lý     thu dọn gọn gàng.
 
Ra khỏi thang máy,  bước   thấy đám con gái vây kín thành từng vòng.
 
Ba lớp trong, ba lớp ngoài,    ai đang  vây ở giữa.
 
Mẹ    quá chút nào.
 
 kéo tay  định vòng qua đám  mê trai đó.
 
Lúc lướt qua,  bỗng  một cảm giác thôi thúc mãnh liệt   đầu .
 
 thấy kỳ lạ, nhưng cũng theo phản xạ  đầu.
 
Nói  cũng khéo, ngay lúc   , đám đông bỗng từ giữa tách  một lối nhỏ.
 
Ở chính giữa vòng  , là   quen thuộc đến  thể quen thuộc hơn.
 
Qua hàng , xa xa  .
 
 sững , ngơ ngác  , khẽ gọi:
 
“Minh Dạ…”
 
Thiếu niên  cong môi , nụ  rực rỡ, phóng khoáng.
 
Giống hệt như dáng vẻ  trong ký ức của .
 
- Hoàn văn -