Xuyên Thành Cô Dâu Nhỏ Đáng Yêu - Chương 240
Cập nhật lúc: 2025-09-03 23:16:56
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặt Đặng Bình lập tức đỏ bừng.
“Anh linh tinh gì thế?
Trẻ con còn ở đây, xung quanh cũng nhiều , cảnh lung tung.”
Trong ánh mắt cô tràn đầy vẻ thẹn thùng.
Triệu Kiến Quốc mà tim đập thình thịch ngừng.
Hai vợ chồng như thể bước một gian riêng biệt, tách biệt với thế giới bên ngoài.
Dù bên ngoài xảy chuyện gì, dường như cũng thể quấy rầy họ .
Không tin ?
Lục Trường Chinh gọi mấy tiếng, Triệu Kiến Quốc cũng chẳng thấy.
Trong mắt lúc , chỉ vợ đang e thẹn mặt.
Hai đứa con trong vòng tay nghiêng đầu, hết ba .
Không hiểu.
Hoàn hiểu ba đang gì!
Tại xung quanh nhiều bong bóng hồng bay lơ lửng thế?
Tại trong mắt ba chỉ , mà chẳng hai đứa nhóc ?
Rốt cuộc là tại ?
“Đi ăn cơm nào!”
Giang Đường vốn nổi danh là chuyên phá hoại bầu khí.
Cô bước tới bên cạnh Đặng Bình, giơ tay chọc chọc vai cô.
Lời lập tức kéo Đặng Bình từ trong bầu khí ngọt ngào thực tại.
Cô lập tức lấy vẻ nghiêm túc, mặt cảm xúc.
“Biết .”
Giang Đường tò mò cô, thấy cô đổi sắc mặt nhanh như chớp, bèn hiếu kỳ “ồ” một tiếng.
“Rõ ràng là vui vẻ, còn giả vờ vui?”
“Lúc nào cũng giữ cái vẻ mặt nghiêm túc đó, cô thấy mệt ?”
Đặng Bình: “…”
Cái đồ ngốc đúng là nên mở miệng.
Chỉ cần cô cất lời là bịt miệng cô ngay!
“Cô xem, cô cái gì cũng , tại cái miệng chứ?”
“ cũng nữa.
Không ai cũng miệng ?
Chẳng lẽ ?”
Giang Đường với vẻ vô cùng chân thành.
Đặng Bình: “…”
Khó chịu chết!
“Đừng chuyện với nữa, thì sẽ đánh cô đấy.”
“Ồ.”
Giang Đường gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
một điều cần rõ thì vẫn cho rõ ràng.
“Cô đánh .”
“…”
Đặng Bình giơ tay tự vỗ trán .
Thôi thôi, coi như thấy gì hết!
Sau nếu cô còn phí công Giang Đường chuyện, cô đúng là kẻ điên, một kẻ điên chính hiệu!
—
Sáu lớn cùng hai đứa trẻ tìm một quán ăn quốc doanh gần Nhất Trung để ăn trưa.
Sau bữa ăn, còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ thi buổi chiều.
“Giang Đường, nghỉ ngơi một lát ?
Anh thuê phòng theo giờ để chúng nghỉ ngơi, buổi chiều thi cho ?”
Lục Trường Chinh hỏi ý kiến cô.
Giang Đường lắc đầu.
Cô thì cần nghỉ, tinh thần tràn đầy năng lượng.
Hà Văn Tĩnh đang mang thai, còn Đặng Bình chăm hai đứa nhỏ, lẽ họ cần một chỗ để nghỉ tạm.
“Cứ hỏi Văn Tĩnh xem .”
Cô để quyền quyết định cho Hà Văn Tĩnh.
Hà Văn Tĩnh theo Thành Quốc Viễn.
Mà tất nhiên thuê phòng cho họ nghỉ ngơi, lấy sức để buổi chiều tiếp tục thi.
Giang Đường nghỉ, nên kéo Lục Trường Chinh dạo công viên.
Một tiếng rưỡi đồng hồ, họ dạo công viên hết một tiếng, đó nhà khách đợi Hà Văn Tĩnh và Đặng Bình.
Vừa xuống hai phút thì hai xuống lầu, cả nhóm tiếp tục đến trường thi.
—
Hai ngày thi đại học trôi qua trong chớp mắt.
Những khác căng thẳng thế nào, Giang Đường .
bản cô thì chẳng chút áp lực nào cả.
—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-co-dau-nho-dang-yeu/chuong-240.html.]
Chiều hôm , khi thi xong môn cuối cùng, Giang Đường bước khỏi cổng trường thì thấy ngoài Lục Trường Chinh, còn cả Tần Quốc Thăng đang đợi .
“Sư phụ, thầy cũng đến đây?”
Cô bước đến chào ông.
Tần Quốc Thăng gật đầu liên tục, trong ánh mắt cô đầy yêu thương xen lẫn lo lắng.
“Tiểu Giang, thi thế nào?
Làm bài ?
Có tự tin đỗ đại học ?”
Xem , sự căng thẳng mà Giang Đường cảm nhận , đều do khác gánh cô.
Giống như Tần Quốc Thăng lúc đây.
Hôm qua ông còn thể tự nhủ rằng Giang Đường lợi hại, cứ tin tưởng là .
hôm nay nghĩ nghĩ vẫn yên tâm, thế là quyết định tự đến xem .
Giang Đường gật đầu.
“Có chứ.”
“Nhất định sẽ đỗ đại học.”
Cô lời khách sáo, lời cô đều là sự thật.
Tần Quốc Thăng mới nhẹ lòng.
ngay đó, ông hỏi: “Có dự tính sẽ trường nào ?
Điểm của con chắc bao nhiêu?
Con cứ sơ sơ, thầy sẽ nhờ xem giúp, coi thể đăng ký trường nào.”
Giang Đường chớp mắt.
“Sư phụ, chẳng thầy từng bảo con học viện nhất ?”
“À…”
Tần Quốc Thăng thoáng sững sờ.
Dù ở bên đồ hai năm, ông vẫn quen với tính cách của cô.
Bên cạnh, Lục Trường Chinh bật .
“Vậy là Giang Đường tự tin thể đỗ trường nhất?”
Nếu thực sự thể đỗ trường nhất, thì điểm chắc chắn sẽ thấp.
Tần Quốc Thăng cũng phản ứng , khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng, ông Giang Đường chằm chằm:
“Tiểu Giang, con thực sự thể thi đỗ học viện hàng đầu trong nước?”
Giang Đường lắc đầu.
“Con .”
Không đợi Tần Quốc Thăng hỏi tiếp, cô bổ sung luôn:
DTV
“Nếu con đạt điểm tuyệt đối, thì thể trường nào?”
Tần Quốc Thăng: “…”
Điểm tuyệt đối?
Xung quanh họ ít thí sinh thi xong cũng đang chuyện, vô tình lời của Giang Đường, ai nấy đều há hốc mồm!
Họ thấy gì cơ?
Điểm tuyệt đối?
Trên đời , thực sự thi điểm tuyệt đối ?
“Cô bé , em thi điểm tuyệt đối khó thế nào ?”
Có hỏi.
Giang Đường nghiêng đầu, vẻ mặt đầy dấu hỏi:
“Không đúng hết thì sẽ điểm tuyệt đối ?”
Những xung quanh: “…”
Lục Trường Chinh cạnh cố nhịn .
Còn Tần Quốc Thăng thì bật ha hả:
“Tốt, lắm, điểm tuyệt đối !
Đến lúc đó con chọn trường, mà là các trường sẽ tranh nhận con!”
Tần Quốc Thăng vui mừng khỏi .
Bên cạnh thấy cô quá tự tin, liền ghen tị mà khẩy:
“Mới thi xong mà vội khoe khoang điểm tuyệt đối, sợ gió lớn rát lưỡi ?”
“Đến lúc điểm , nếu chỉ hai ba chục điểm, ngay cả đại học cũng đỗ, thì chẳng sẽ rụng răng ?”
Hai câu , mùi chua nồng nặc đến mức cách xa cũng ngửi thấy.
Giang Đường thích tranh cãi với khác, nhưng Tần Quốc Thăng thì vui khi thấy học trò của như .
“Vị đồng chí , khi chuyện xin hãy cẩn thận một chút.
Đừng trút hết oán khí vì con nhà thi lên đầu đồ của .”
“Đồ của xuất sắc thế nào, hạng thiển cận, lòng hẹp hòi như cô thể nhận .”
Cả đời , ngoài việc cống hiến hết cho nghiên cứu, Tần Quốc Thăng còn một đặc điểm đáng để ‘chỉ trích’—ông cực kỳ bênh vực nhà!
Ai dám lời châm chọc học trò của ông ngay mặt ông, thì đừng trách ông lớn tuổi mà vẫn thích “lên lớp” khác!
Người phụ nữ mát ngờ rằng, cái ông già trông vẻ nho nhã cũng mỉa mai .
Bà hừ một tiếng, nhưng rõ ràng là mất tự tin, vội đáp:
“Ai bảo con thi hả?
Cái cô đồ của ông, trông cứ ngờ nghệch, mặt thấy thông minh .
Không giống con trai , đầu to chứa đầy kiến thức!”
Nói xong, bà sợ Tần Quốc Thăng cho quê độ, vội vàng kéo con trai rời :
“Con trai, nào, về nhà ăn mừng thôi!”