Xuyên Thành Cô Dâu Nhỏ Đáng Yêu - Chương 270
Cập nhật lúc: 2025-09-05 13:14:37
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn cơm ngon, Giang Đường liền nghĩ ngay đến ba bé con và .
Cô bọn trẻ cũng ăn ngon như thế , gì , gì vui, cô cũng và các con thấy.
“Đường Đường.”
Lục Trường Chinh gắp một miếng thịt kho Đông Pha bỏ bát cô, dịu dàng :
“Chờ chút, để hỏi thăm thử nhé?”
“Anh sẽ tìm chiến hữu cũ xem ai cách nào mua nhà .”
Mấy năm , nhiều thành phố do đánh giá sai lầm mà điều động về các vùng khác định cư.
Nhà cửa của họ ở Bắc Kinh cũng thu hồi.
Từ năm , một dần minh oan, nhà tịch thu đây cũng trả .
vì hộ khẩu còn ở Bắc Kinh nữa, dù nhà họ cũng phép sống.
Những căn nhà đó bỏ , nhưng vẫn đóng thuế, nên chắc chắn sẽ ít lén lút tìm cách bán qua trung gian.
Lục Trường Chinh tính khi ăn xong sẽ tìm chiến hữu hỏi thăm xem ai quen trong Cục Quản lý Nhà đất .
Cục Quản lý Nhà đất nắm giữ bộ thông tin về nhà ở, nếu tìm hiểu thì tìm họ là chính xác nhất.
“Anh tìm đồng chí Trương Viễn ?”
Giang Đường tò mò hỏi.
Lục Trường Chinh sững sờ, rõ ràng là nghĩ đến .
“Còn ai khác ?”
Cô hỏi tiếp.
Lục Trường Chinh gật đầu.
“Có.”
“Lát nữa sẽ tìm hỏi thử.”
Trước đây từng học ở trường quân sự tại Bắc Kinh, mối quan hệ với bạn học .
Sau khi nghiệp, phần lớn đồng đội điều biên cương, nhưng cũng một ở thành phố.
Bảy năm trôi qua, chiến hữu, bạn học, thậm chí nhiều đồng đội cũ cũng điều chuyển về đây.
Nếu nữa, còn thể tìm thầy cũ hỏi thăm.
Nghĩ đến đây, Lục Trường Chinh cũng khỏi may mắn vì đơn vị của ảnh hưởng trong cuộc vận động đó…
…
Ăn cơm xong, hai rời khỏi quán.
Lục Trường Chinh nắm tay Giang Đường, cùng cô đón xe buýt đến đơn vị của một bạn.
Nơi là Trung tâm Chỉ huy Phòng vệ Bắc Kinh.
Xe buýt dừng , Giang Đường là đầu tiên nhảy xuống.
Cô tròn mắt quanh, hưng phấn kéo tay Lục Trường Chinh, líu ríu ngừng:
“Lục Trường Chinh, chỗ rộng lớn và quá!
Em con lớn lên ở đây!”
Từ trường học đến đây, xe buýt chạy mất một đoạn xa.
Trên đường , Giang Đường ngạc nhiên thích thú, cứ cảm thán mãi thôi.
Càng , cô càng kiên định hơn với ý nghĩ— nhất định để con cái ở đây sinh sống, để an hưởng tuổi già tại đây.
Lục Trường Chinh mỉm , dịu dàng đồng ý:
“Được.”
“Vậy mấy ngày tới chúng cố gắng tìm mua một căn nhà nhé?”
“Ừ ừ!”
Hai chuyện tới cổng chính.
Lục Trường Chinh đang định báo tên đón tiếp thì bỗng gọi .
“Lão Lục?”
Lục Trường Chinh đầu , thấy một đàn ông sải bước đến gần—Trương Hướng Đông.
Anh khẽ với lính đang trực cổng, chỉ tay về phía đang đến.
“Người của đến .”
Dứt lời, Trương Hướng Đông đến bên cạnh họ.
Anh liếc mắt sang Giang Đường, :
“Đây là em dâu ?”
“Ừ.”
Lục Trường Chinh siết nhẹ tay Giang Đường, giới thiệu:
“Đây là Trương Hướng Đông, bạn cùng phòng với hồi đại học.”
Trương Hướng Đông lớn, giọng sang sảng:
“Chào em dâu, là lão Trương, ngủ giường của Lục Trường Chinh suốt bốn năm!”
Giang Đường ngoan ngoãn chào hỏi, nghiêm túc báo tên của .
Trương Hướng Đông khoác tay lên vai Lục Trường Chinh, mật kéo trong:
“Đi nào lão Lục, trong chuyện!”
Lục Trường Chinh vốn cũng định tìm , đương nhiên là sẽ .
Anh nắm tay Giang Đường, đợi Trương Hướng Đông xong thủ tục đăng ký cả ba mới .
…
Vào đến văn phòng, một vài câu hàn huyên ngắn gọn, Lục Trường Chinh thẳng vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-co-dau-nho-dang-yeu/chuong-270.html.]
Trương Hướng Đông đoán ngay nguyên nhân—chắc chắn là vì Giang Đường đỗ đại học.
“Em dâu học trường nào?
Hai tìm nhà gần trường thể chấp nhận xa một chút?
Nếu xa một chút cũng , thì một căn.”
“Còn nếu gần trường, để tối về hỏi vợ .
Cô ở Cục Quản lý Nhà đất, tin tức nhiều.”
Với một bạn học vẫn luôn giữ liên lạc như Lục Trường Chinh, Trương Hướng Đông dĩ nhiên sẽ nghiêm túc giúp đỡ.
Giang Đường thì ngước mắt Lục Trường Chinh, ánh mắt lấp lánh đầy chờ mong, nhưng dám gì.
Lục Trường Chinh cô, hiểu ngay ý, nhẹ trấn an, hiệu bảo cô kiên nhẫn chờ.
Sau đó, sang hỏi Trương Hướng Đông:
“Nhà xa trường cũng , nhưng nên quá xa trung tâm thành phố.
Quan trọng nhất là thể sang tên sớm .”
Trương Hướng Đông gật đầu, ngay:
“Nhà là một căn nhà hai dãy sân trong, trừ nhà vệ sinh và kho than , còn hơn mười gian phòng, vị trí ngay mặt đường lớn.”
Giang Đường thế thì mắt sáng lên, vội hỏi:
“Vậy đắt ?”
Trương Hướng Đông gật đầu:
“Giá hơn một vạn.”
Nụ mặt Giang Đường lập tức tắt ngấm.
Họ nhiều tiền như .
Trương Hướng Đông thoáng sững , sang Lục Trường Chinh.
Lục Trường Chinh mỉm , dịu dàng dỗ dành Giang Đường:
“Cũng những căn rẻ hơn.
Chúng chỉ cần tìm một căn nhỏ hơn, giá cả hợp lý là thể mua .”
Trương Hướng Đông cũng vội gật đầu đồng tình:
“, đúng!
Căn là nhà lớn, hai dãy sân trong, diện tích rộng, nhà bảo trì nên giá cao.”
“Nếu mua căn nhỏ hơn, cũ hơn, thì chắc chắn đắt như .”
Anh nghĩ một chút tiếp:
“Nếu hai ngại, thì thể cân nhắc mấy khu đại tạp viện (khu nhà tập thể cũ), những chỗ đó giá rẻ.”
Một, hai trăm tệ là thể mua một căn phòng trong khu đại tạp viện.
Giang Đường đại tạp viện trông như thế nào, liền sang Lục Trường Chinh.
Lục Trường Chinh khẽ lắc đầu:
“Chúng em cân nhắc đại tạp viện.”
“Vì chị dâu nguồn tin về nhà đất, chúng cứ hỏi chị .”
Giờ vẫn hết giờ việc, nếu đến Cục Quản lý Nhà đất ngay bây giờ, thể hỏi thăm tin tức.
Trương Hướng Đông thì bật :
“Cần gì đích hỏi?
Đi, tối nay đến nhà ăn cơm, chờ một lát là chị dâu về nhà ngay, chúng hỏi rõ ràng luôn.”
Nhà ở khu tập thể dành cho cán bộ, cách đây chỉ hai, ba cây .
Lục Trường Chinh phiền vợ chồng họ trong nhà riêng, dù gì và Giang Đường cũng quen với vợ Trương Hướng Đông, đường đột đến nhà , cũng lo Giang Đường thoải mái.
Vì , đề nghị:
“Hay là thế , gọi chị dâu ngoài, chúng cùng ăn một bữa.”
Chưa đợi Trương Hướng Đông phản đối, tiếp:
“Đường Đường đầu tiên đến Kinh Thành, còn đưa cô ăn nào.
Tiện thể chúng cùng , cũng đỡ phiền chị dâu nấu nướng.”
Cuối cùng, họ quyết định ăn ngoài.
Trương Hướng Đông cũng dẫn theo con, chỉ và vợ —La Ngọc Mai, cùng vợ chồng Lục Trường Chinh.
…
Lục Trường Chinh thấy liền hỏi: “Bọn trẻ ?
Sao dẫn theo?”
Trương Hướng Đông ha ha:
“Chúng nó về nhà ông bà ngoại chơi , nhà.
DTV
cũng lười đón, nên thôi.”
“Chờ hai định nhà cửa ở Bắc Kinh, nhất định cả nhà sẽ đến chơi!”
Lục Trường Chinh thì trêu:
“Lão Trương, khách sáo thế em dám phiền chị dâu nữa .”
Rõ ràng đoán Trương Hướng Đông viện cớ.
Trương Hướng Đông vội xua tay:
“Không khách sáo gì , chỉ là chuyện lớn bàn bạc với , trẻ con ở đó tiện thôi.”
“Không mấy chuyện nữa, gọi món ?
Mau mau xuống chọn món , em dâu chắc đói lắm nhỉ?”