Xuyên Thành Cô Dâu Nhỏ Đáng Yêu - Chương 275

Cập nhật lúc: 2025-09-05 13:14:42
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thi điểm tuyệt đối mà cả đời khác cũng với tới đành, mà cô còn xinh như thế .

Thế cho sống nữa ?

Những sinh viên vốn cho rằng xuất sắc, hoặc thông minh tuyệt đỉnh, hoặc xinh như hoa, hoặc phong độ tuấn tú, lúc trong đầu chỉ duy nhất một suy nghĩ: Lúc tạo con , ông trời thiên vị cô gái quá mức !

chẳng khác nào “con gái cưng của thiên đạo” miêu tả trong những cuốn sách mà họ từng lén

“Tiểu Giang, đồng chí Trường Chinh, đường vất vả .”

Phương Học Lâm bước lên, mỉm bắt tay với Lục Trường Chinh.

Lục Trường Chinh cũng mỉm nhàn nhạt, chào hỏi đơn giản thẳng vấn đề, nhờ Phương Học Lâm dẫn bọn họ thủ tục nhập học.

Đã hai thầy giáo chờ sẵn ở đây, cũng cần tìm ai khác dẫn đường nữa.

Càng sớm xong thủ tục thì càng , vì họ còn mua đồ nội thất để sắp xếp nhà mới.

“Được, , !

Chúng ngay!”

Phương Học Lâm liên tục ba chữ “”, đó dẫn bọn họ khuôn viên trường.

Đại học Kinh Đô bề dày lịch sử, kinh nghiệm giảng dạy đúc kết qua nhiều thập kỷ.

Vừa bước khuôn viên trường, thể cảm nhận bầu khí lịch sử tràn ngập xung quanh.

Hiện tại vẫn là mùa đông, cây cối hai bên đường đều trụi lá, thời tiết lạnh lẽo khiến phong cảnh mang theo chút tiêu điều.

phía những tán cây trơ trụi, những mái nhà ngói đỏ nổi bật lên khá mắt.

Giang Đường chớp chớp mắt, thứ nơi đây đối với cô đều mới mẻ.

“Trường rộng quá.”

Đi một đoạn khá xa, cô nhịn mà cảm thán.

Phương Học Lâm thấy , bật : “Tiểu Giang cần lo, trong trường biển chỉ dẫn, đến lúc đó cứ theo là .”

Giang Đường trả lời ngay.

Cô ngước lên Lục Trường Chinh, chờ lên tiếng.

Lục Trường Chinh hiểu rõ ý trong mắt vợ, khẽ , giọng nhẹ nhàng vang lên.

Giống như đang với cô, mà cũng như đang cho Phương Học Lâm :

“Trí nhớ của Đường Đường , dù trường rộng, cô cũng sẽ nhớ hết.”

Giang Đường lập tức gật đầu.

Đây chính là cách để cô thông báo với Phương Học Lâm rằng cô khả năng nhớ thứ chỉ một .

“Em nhớ hết .”

Phương Học Lâm hiển nhiên ngờ rằng trí nhớ của Giang Đường lợi hại đến thế.

“Nhớ hết ?”

“Hửm?

Thầy kiểm tra ?”

Giang Đường chớp mắt, ngây ngô hỏi .

Phương Học Lâm gương mặt đầy tò mò của Giang Đường, sang Lục Trường Chinh— bên cạnh cô với vẻ mặt bình thản, như thể quá quen với chuyện .

Trong nháy mắt, ông bỗng hiểu chuyện.

Liền bật , khoát tay: “Không cần, cần .”

“Bạn học Tiểu Giang thể thi điểm tuyệt đối, đương nhiên điểm hơn .”

Vừa chuyện, tiếp tục về phía .

Đi thêm một đoạn nữa, họ đến văn phòng của Phương Học Lâm.

Thông thường, các tân sinh viên đều thủ tục nhập học bên ngoài.

trường hợp của Giang Đường khác, chỉ đưa đến tận văn phòng mà còn cả một nhóm thầy cô trong ban tuyển sinh đang đợi để gặp cô.

Giang Đường vốn giỏi đối phó với những tình huống đông .

Không vì cô sợ hãi, mà là vì cô lo lắng cách chuyện của thể vô tình mất lòng khác.

Đây là điều mà con thỏ tinh từng nhắc nhở cô: “Ở những nơi đông , cứ ngoan ngoãn một chỗ linh vật may mắn là , hạn chế mở miệng càng nhiều càng .”

May mà Lục Trường Chinh.

Đón tiếp và giao tiếp là thế mạnh của .

Anh lời dư thừa, mà chỉ chọn những điểm quan trọng để trao đổi.

Giang Đường chỉ cần cạnh ghi nhớ là .

Mọi việc xử lý nhanh chóng, thủ tục nhập học cũng tất.

Ngành học mà Giang Đường lựa chọn là kỹ thuật cơ khí.

Hiện tại, trường thành lập một khoa riêng cho ngành , nhưng một lớp chuyên ngành, tạm thời sáp nhập một viện khác để học chung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-co-dau-nho-dang-yeu/chuong-275.html.]

Sau khi xong xuôi, Phương Học Lâm lấy một phong bì, bên trong năm trăm đồng.

Đây là khoản tiền mà nhà trường bàn bạc và quyết định trao tặng cho Giang Đường như một phần thưởng.

Đồng thời, họ cũng mong cô sẽ tiếp tục học tập chăm chỉ, giúp ngành cơ khí của trường ngày càng phát triển, tạo sức cạnh tranh mạnh mẽ với các trường cùng ngành khác!

Năm trăm đồng— là phần thưởng, là sự khích lệ.

Mắt Giang Đường sáng lên khi thấy tiền, động tác cầm lấy phong bì nhanh hơn hẳn.

Nhận tiền xong, cô còn quên cam đoan rằng sẽ cố gắng học tập.

Cô gái nhỏ dù sinh ba đứa con, nhưng thoạt vẫn còn non nớt.

Đứng bên cạnh Lục Trường Chinh, cô trông ngoan ngoãn mềm mại, khiến các thầy cô trong văn phòng ai nấy đều cô với ánh mắt đầy trìu mến và yêu thương—giống như đang con gái ruột của .

Giang Đường đưa phong bì cho Lục Trường Chinh cất giữ, đó cong mắt, hỏi Phương Học Lâm:

“Thầy ơi, khoản tiền tính trợ cấp ?”

Phương Học Lâm bật thành tiếng, giọng điệu vui vẻ giải thích: “Không tính!”

“Hiện tại, sinh viên của trường sẽ nhận trợ cấp học tập là hai mươi đồng mỗi tháng.

với trường hợp đặc biệt của em, nhà trường quyết định hỗ trợ ba mươi đồng một tháng.”

“Tiền ăn cũng miễn phí bộ.”

Giang Đường liền nhanh chóng tính toán.

Một tháng ba mươi đồng trợ cấp, chẳng khác gì nhận lương khi học.

Cô khẽ gật đầu, hài lòng.

Sau khi tìm hiểu đầy đủ thông tin cần thiết, Giang Đường và Lục Trường Chinh mang hành lý đến ký túc xá để sắp xếp.

Cô chọn một chỗ ở tầng , đặt hành lý gọn gàng rời khỏi ký túc xá, tiếp tục dọn dẹp ngôi nhà mới của họ.

Từ trường đến khu sân viện mà họ mua, xe buýt mất hơn một tiếng đồng hồ.

Khi đến nơi, họ hỏi thăm chủ tiệm tạp hóa ở đầu hẻm về địa chỉ của xưởng sản xuất đồ nội thất, đó lập tức đến đó để mua sắm.

Trước khi đến Bắc Kinh, Lục Trường Chinh chuẩn bốn nghìn đồng tiền mặt.

Hôm qua, khi mua nhà hết ba nghìn đồng, còn đúng một nghìn đồng.

Hôm nay bất ngờ nhận năm trăm đồng tiền thưởng từ trường, là bọn họ một khoản tiền để định nhà cửa.

Khi đến xưởng sản xuất đồ nội thất, họ chọn hai chiếc giường tủ đầu giường, kiểu dáng mang hướng phương Tây.

Một cái tủ quần áo, bàn ghế các loại.

Bàn thì chọn một cái bàn học và một cái bàn ăn, kèm theo vài cái ghế.

Tất cả những món đồ tổng cộng tốn một trăm hai mươi đồng.

Bên ngoài xưởng dịch vụ xe ba gác chở hàng, thể giúp họ vận chuyển đồ đạc.

Khoảng cách từ xưởng đến nhà quá xa, chi phí vận chuyển là ba đồng, bao gồm cả công khuân vác nhà.

Lục Trường Chinh chút do dự, móc tiền thanh toán ngay, để họ chuyển đồ đến nhà giúp.

Sau khi sắp xếp xong bộ nội thất, họ tiếp tục ngoài mua các vật dụng cần thiết.

Nồi niêu bát đũa,

Chút than củi, gạo, dầu ăn, muối mắm,

Hai trăm đồng tiền than,

Một bộ chăn, đệm, gối đầy đủ.

Phòng còn hiện tại ở, tạm thời cần mua chăn, chỉ trải một cái chiếu là .

Đến khi sắm sửa đầy đủ thứ thì trời cũng về chiều.

Giang Đường xoa tay lên chiếc giường mới mua, vuốt ve cái tủ quần áo, thích vô cùng.

Lục Trường Chinh bước cửa, cô lập tức nhảy lên ôm cổ , bám chặt lấy như một con koala.

“Lục Trường Chinh!

Đây là nhà mới của chúng , em thích quá mất!”

Lục Trường Chinh , khẽ chạm chóp mũi cô: “Anh cũng thích.”

DTV

Giang Đường chớp chớp mắt, ngẫm nghĩ đề nghị:

“Chúng gọi điện về quê , đó nấu cơm mời em đến ăn nhé?”

Tuy rằng thứ còn chút vội vàng, nhưng dù cũng thu xếp xong xuôi.

Mời Trương Hướng Đông cùng đến ăn một bữa cơm xem như lời cảm ơn là điều nên .

Còn về cuộc gọi—chính là gọi cho Thành Quốc Viễn để hỏi xem suy nghĩ kỹ , mua nhà ở đây .

Điện thoại kết nối, Thành Quốc Viễn thấy giọng Lục Trường Chinh, còn đợi hỏi, chủ động về kết quả cuộc bàn bạc tối qua với Hà Văn Tĩnh.

Loading...