Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 121: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-05 01:54:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bị dọa

 

Hách Liên Việt mặt tối sầm , trầm giọng : “Đừng lung tung! Hỏng thanh danh của thì đây?”

 

Cố Vân Khởi chẳng quan tâm, ở đây khác, vành tai Hách Liên Việt đỏ bừng .

 

Bọn họ lớn lên cùng từ nhỏ, quá hiểu Hách Liên Việt , tên hễ ngượng ngùng là vành tai sẽ đỏ lên!

 

“Ta tin, nam nhân tặng nữ tử túi thơm chẳng ý đó ? Huống hồ đó còn là túi thơm cận của !”

 

Cố Vân Khởi chằm chằm Hách Liên Việt, như đốt cháy thành một cái lỗ.

 

Đợi đến Nam Hoang, nhất định báo tin cho nuôi ngay lập tức! Để bà vui mừng một chút!

 

Tránh để bà cứ lo lắng A Việt mặt lúc nào cũng cau tìm vợ, hê hê!

 

“Nhan Nhi thích Lạc Lạc nhưng tìm gì để tặng nàng, liền lấy túi thơm của đưa cho nàng .”

 

E rằng Cố Vân Khởi vẫn còn chịu bỏ qua, Hách Liên Việt bổ sung: "Bất quá chỉ là một cái túi thơm mà thôi, gì đáng kinh ngạc ."

 

Chậc chậc chậc chậc, xem! Còn Lạc Lạc nữa chứ! Gọi thật mật !

 

Cố Vân Khởi bĩu môi, gì đáng kinh ngạc ư?

 

Hừ hừ, bảo mấy tiểu thư kiều diễm chốn kinh thành tìm ngươi xin chút đồ thử xem, đừng túi thơm, e là một sợi tóc của ngươi cũng chẳng !

 

Cái túi thơm còn là do nàng chủ động đưa, nếu ngươi tâm tư thì tùy ý để tiểu quỷ đầu đem đồ vật tặng chứ?

 

Cố Vân Khởi chỉ dám tự nhủ trong lòng, bởi vì lúc Hách Liên Việt đang chăm chú y, trong đôi mắt ẩn chứa chút sát ý.

 

trong lòng y vẫn vui vẻ, y còn cho rằng A Việt vô d.ụ.c vô cầu, sợ y sẽ cô độc đến già, giờ xem cần lo lắng nữa .

 

Lúc nãy y chú ý thấy ánh mắt A Việt ác cô nương tầm thường, còn tưởng nghĩ nhiều chứ!

 

hình như ý đó với của thì ? Bằng chẳng thèm liếc y một cái?

 

Biểu của A Việt từ nhỏ đến lớn đều thích A Việt, mỗi gặp y là đôi mắt cứ như dính chặt lấy y ...

 

Ừm ~ Cứ xem , đây là A Việt đơn phương !

 

Chậc chậc! Thú vị, thật thú vị! Cuối cùng cũng để y nắm điểm yếu của A Việt , hì hì, y thể dùng cái để trêu chọc y !

 

Hách Liên Việt khẽ thở dài tiếng động, hôm nay Lạc Lạc thậm chí còn chẳng chủ động với y một lời nào, ngày thường chỉ cần y đó thôi là nàng cũng sẽ tươi chào hỏi y .

 

Đêm qua y ngủ, sáng sớm dậy trong sân, nàng thấy y chỉ khẽ liếc mắt một cái, chẳng một lời nào với y.

 

Nhan Nhi hôm nay cũng qua tìm y, y còn hỏi nàng nữa chứ.

 

Đang nghĩ ngợi, giọng thanh thúy của Hách Liên Trĩ Nhan vang lên: "Ca ca! Ăn cơm thôi!"

 

Nàng đẩy cửa , thấy hai lạ trong phòng suýt nữa thì sợ đến mức bỏ chạy.

 

Bởi vì nàng mở cửa đối mặt với một khuôn mặt xí khó tả, hơn nữa chủ nhân của khuôn mặt còn đang với nàng.

Mèo Dịch Truyện

 

Lại còn một , tuy đáng sợ nhưng lúc cũng đang tươi nàng, nàng từng gặp y bao giờ, nụ khiến nàng cảm thấy y giống như một kẻ bắt cóc trẻ con!

 

"Nhan Nhi, mau đây."

 

Hách Liên Việt thấy nàng mở cửa lùi , khỏi thấy buồn , liền vẫy tay gọi nàng.

 

Hách Liên Trĩ Nhan y, Cố Vân Khởi và Quân Thiên Tử, đó hít một thật sâu, dán tường chậm rãi đến bên cạnh Hách Liên Việt.

 

"Ca ca, họ là ai ?"

 

Nàng bao giờ ca ca quen xí đến ? Còn cứ mỉm với nàng từ lúc nàng cửa đến giờ, thật sự là kẻ bắt cóc trẻ con ?

 

Cố Vân Khởi thấy nàng tới xích gần, Quân Thiên Tử một tay kéo : "Ngươi quá xí, nàng sợ ."

 

Nói xong, y nở nụ tươi tắn hướng về Hách Liên Trĩ Nhan : "Nhan Nhi, là..."

 

"A a a a! Đừng bán !" Hách Liên Trĩ Nhan tẩu tán chạy ngoài: "Lạc Chỉ tỷ tỷ! Lạc Chỉ tỷ tỷ cứu ! Có kẻ bắt cóc trẻ con bán !"

 

Ôn Lạc Chỉ đang ở chính sảnh đùa với Tiểu Hổ thấy thế thì còn chịu , ban ngày ban mặt, cổng viện còn đang đóng, trong phòng đông như kẻ buôn xông ư?!

 

Nàng nhét Tiểu Hổ lòng Ôn Tử Trọng, xách một cái ghế dài thẳng về phía phát âm thanh.

 

Hách Liên Trĩ Nhan thấy nàng như thấy cứu tinh, chạy đến lưng nàng lóc núp : "Tỷ tỷ, ! Trong phòng ca ca hai tên!"

 

Ôn Lạc Chỉ: ...

 

Nàng ba đàn ông đang ở cửa phòng, mặt đầy ngượng ngùng dám bước nửa bước, khẽ hừ một tiếng dắt Hách Liên Trĩ Nhan , bỏ ba đàn ông .

 

"Tiểu Nhan, hai đó là bằng hữu của ca ca , là kẻ bắt cóc trẻ con ."

 

Ôn Lạc Chỉ chút cạn lời, Hách Liên Việt và mấy cách nào mà dọa đứa bé con nhà thành thế .

 

Hách Liên Trĩ Nhan dựa chặt lòng Ôn Lạc Chỉ, nàng xong mới ngẩng cái đầu nhỏ lên, chút dám tin hỏi: "Thật ?"

 

mà thật sự xí và đáng sợ!

 

Ôn Lạc Chỉ vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng dỗ dành: "Lát nữa đến bữa ăn, đợi ca ca ngoài thì sẽ thôi."

 

Nói xong, nàng đặt Hách Liên Trĩ Nhan xuống về phía phòng của Hách Liên Việt.

 

"Ngươi, đây." Nàng ngoắc ngoắc ngón tay về phía Cố Vân Khởi, như một con hồ ly nhỏ xảo quyệt.

 

"Ta... ư?" Cố Vân Khởi giơ ngón tay chỉ chóp mũi .

 

Ôn Lạc Chỉ mỉm gật đầu, y lập tức cảm thấy lưng sởn gai ốc, lùi một bước.

 

Hách Liên Việt ở phía y vươn một ngón tay khẽ đẩy, y liền khỏi phòng.

 

Y đầu , thể tin Hách Liên Việt, tức giận đến mức thất thố : "A Việt! Ngươi ngươi ngươi...!"

 

Đâu y sợ đến , đẩy y ngoài gì chứ ư ư ư, ác nữ mới đ.á.n.h y đó!

 

Hách Liên Việt ngẩng đầu trời, Quân Thiên Tử cúi đầu chỉnh sửa y bào hề lộn xộn của .

 

Ôn Lạc Chỉ "ầm" một tiếng đóng sầm cửa , hai trong phòng lặng lẽ thắp một nén nhang trong lòng cho Cố Vân Khởi ở bên ngoài.

 

Bên ngoài, Ôn Lạc Chỉ xòe tay mặt Cố Vân Khởi: "Ngươi ăn cơm một trăm lượng, bên trong khám bệnh mười lượng, tổng cộng một trăm mười lượng. Giao bạc ."

 

Nàng dựa tường rung chân, bên cạnh còn Lang Bá Thiên đang hổ thị đan đan.

 

Cố Vân Khởi dán chặt cửa phòng, tay run rẩy lấy hai nén bạc từ trong tay áo: "Đây là một trăm lượng, còn ... ngày mai sẽ đến tiệm đưa cho ngươi!"

 

Ôn Lạc Chỉ tươi nhận lấy hai nén bạc nhét túi áo , vỗ vỗ vai y: "Yên tâm , món ăn nhà ngon, cái giá ngươi tuyệt đối lỗ lừa !"

 

Cố Vân Khởi gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng mắng nàng vô .

 

Cái gì mà lỗ lừa chứ! Nhà ai ăn một bữa cơm tốn một trăm lượng bạc?! Lúc đó y chỉ là lỡ lời quá lên một chút thôi mà!

 

Chỉ vì vui miệng mà nàng thật sự coi là thật!

 

Số bạc đó sáng nay Thiên Thiên mới đưa cho y đó ư ư ư, trong túi còn kịp ấm.

 

"Bá Thiên! Chúng !"

 

Ôn Lạc Chỉ vỗ nhẹ tay dẫn Lang Bá Thiên rời , còn quên đầu với Cố Vân Khởi vẫn còn đang ngơ ngác: "Đến bữa sẽ gọi các ngươi, nhớ còn thiếu mười lượng bạc đó nha."

 

Vừa trong tay một trăm lượng, nàng vui sướng trong lòng, ngân nga khúc hát nhỏ bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-121.html.]

 

Cố Vân Khởi thấy một một sói , liền đập mạnh cửa phòng: "Mau cho ! Mau mở cửa !"

 

Khủng khiếp quá! Con ch.ó đó... ! Con sói đó cũng thật đáng sợ quá ! Cứ như giây tiếp theo sẽ c.ắ.n m.ô.n.g y !

 

Chương 122 --- Chặn Xe Ngựa

 

Đến bữa cơm, cách xa cái bàn nhỏ của Lang Bá Thiên.

 

Lang Bá Thiên ngẩng đầu lười biếng liếc một cái, cúi đầu tiếp tục ăn thịt chân heo trong bát của .

 

Nhìn thấy một bàn món ăn đầy đủ sắc hương mà từng nếm qua, Cố Vân Khởi chờ Ôn Mộc Xuyên xong liền cầm đũa gắp món Tiết canh cay mặt.

 

Hắn đầu tiên gắp một miếng huyết vịt, theo lời Ôn Lạc Chi dặn, lăn một vòng trong chén nước chấm mới cho miệng.

 

Huyết vịt hề mùi tanh, trơn mượt và thấm vị, cảm giác nóng và tê tê nơi đầu lưỡi khiến thể dừng .

 

Hắn liên tục ăn thêm mấy miếng nữa mới cam lòng chuyển đũa sang các món khác, ngoại lệ món nào cũng ăn no mới chịu nếm thử món tiếp theo.

 

Quân Thiên Tử cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ là tướng ăn vẻ hơn Cố Vân Khởi nhiều.

 

Ăn xong bữa, Hách Liên Việt liếc hai , Quân Thiên Tử nhanh mắt bắt đầu dọn dẹp bát đũa. Tạ Hòa vội vàng ngăn : “Công tử là khách quý, thể để ngài dọn dẹp chứ? Mau đặt xuống để thím đây !”

 

“Thím , con thích rửa bát, thím đừng quản con.” Nói xong, nhét đũa tay Cố Vân Khởi còn lườm một cái.

 

Cố Vân Khởi cũng vội vàng nhảy dựng lên giúp đỡ dọn dẹp, khác thể xen .

 

Ôn Lạc Chi nhướng mày Hách Liên Việt một cái, vị đại ca quả nhiên giống thường ha!

 

Nhận thấy nàng sang, Hách Liên Việt trong lòng trào dâng một trận kích động. Hắn chằm chằm nàng, khóe môi dần dần cong lên một nụ nhỏ. Ôn Lạc Chi lườm một cái.

 

Cười ! Chiêu với tác dụng !

 

Lang Bá Thiên thậm chí ăn thịt chân heo nữa, khóe miệng chảy dãi, cứ ngây ngốc Hách Liên Việt.

 

Ôn Lạc Chi vỗ một bạt tai lên cái đầu to của nó: “Mau ăn xong cùng lên núi! Ta xem cây trồng thế nào .”

 

Giờ trời tối càng lúc càng muộn, những công ăn xong về nhà hết, bên ngoài vẫn còn sáng rõ.

 

Nghe nàng lên núi, Hách Liên Việt đầu tiên cau mày khuyên nhủ: “Lạc Lạc, đợi cô xuống núi e rằng trời tối , chi bằng mai hãy ?”

 

“Ta nhất định hôm nay!” Ôn Lạc Chi ngẩng đầu, dáng vẻ kiểu như chuyện của ngươi đừng quản nhiều.

 

Cố Vân Khởi vẫn luôn quan sát bên , thấy Hách Liên Việt Ôn Lạc Chi từ chối phũ phàng mà vẫn còn , liền bịt miệng, vai ngừng run rẩy.

 

Nếu để nuôi thấy dáng vẻ của A Việt, nhất định sẽ rụng răng mất thôi ha ha ha!

 

Tạ Hòa vỗ một bạt tai lên lưng Ôn Lạc Chi: “Con nha đầu ! Tiểu Việt cũng lo lắng cho con đấy, con hung dữ gì!”

 

Con gái của thật là! Tiểu Việt là một hậu sinh trẻ tuổi bao, mà con cứ mãi khó chịu với , khi còn thấy đau lòng cho đứa bé đó!

 

“Bảo bối ngoan của cha! Trời cũng tối , thì mai hãy ! Cha mai sẽ cùng con lên núi!”

 

Ôn Mộc Xuyên rít một t.h.u.ố.c lào bên cạnh khuyên nàng, lát nữa trời tối sẽ an , ông chỉ mỗi cô con gái , nhất định trông nom cẩn thận.

 

Ôn Lạc Chi bĩu môi, thì , nàng sẽ ngủ sớm mai lên núi.

 

Cây ăn quả chắc chỉ hai ngày nữa là trồng xong, hệ thống sẽ cho nàng phần thưởng gì.

 

Trước đây ngoại trừ các loại hạt giống, t.h.u.ố.c nước và hai lá bùa xui xẻo, những thứ khác vẫn dùng đến nhiều, hy vọng phần thưởng đừng vô dụng như thế!

 

Giúp dọn dẹp xong, Quân Thiên Tử và Cố Vân Khởi hai liền trở về. Cố Vân Khởi chút nỡ, nhưng nghĩ đến chỉ cần mỗi bữa cơm giao mười lượng bạc là thể đến, liền còn buồn bã nữa.

 

Hừ! Coi như nàng lương tâm, lúc rửa bát cho ăn cơm mỗi chỉ cần mười lượng bạc.

 

Hắn tạm thời tha thứ cho chuyện nàng thả sói dọa !

 

Khi lên xe ngựa, Tạ Hòa còn gói cho hai một ít đồ ăn vặt mà Ôn Lạc Chi thường . Có đứa bé tuy xí một chút nhưng chăm chỉ và lễ nghĩa, trong lòng bà vẫn yêu thích.

 

Cố Vân Khởi vui vẻ ôm hai gói đồ nỡ buông tay: “Thím , con đến con sẽ mang theo quà cho !”

 

Hôm nay đến vội vàng, bọn họ chỉ mua một ít thịt cá, thật sự chuẩn . Gia đình thật sự , cũng thích!

 

A Việt ở đây hẳn cũng sống tồi, bọn cũng yên tâm .

 

Xe ngựa chạy khỏi thôn, từ ven đường đột nhiên xông một , khiến Ôn Tử An suýt chút nữa giữ dây cương.

 

“Trương Xuân Hoa! Ngươi gì!”

 

Đối với phụ nữ suýt chút nữa hại c.h.ế.t tiểu của , Ôn Tử An hề sắc mặt , ngữ khí lúc cũng âm trầm.

 

Trương Xuân Hoa rùng một cái nhưng vẫn c.ắ.n răng mở miệng : “Tử An , thím trấn, con thể cho thím nhờ một đoạn ? Giờ cũng còn xe nào trấn nữa .”

 

Nàng giả vờ đáng thương và bất lực, trong lòng mong mỏi cái tên ngốc cao lớn nhà Ôn lão nhị thể cho nàng nhờ một đoạn.

 

Đó chính là xe ngựa đó! Ngồi lên thật oai phong bao! Lại còn thoải mái nữa chứ!

 

Cái lão Triệu c.h.ế.t tiệt , cứ đòi hai mươi đồng tiền đồng mới chịu đưa nàng trấn.

 

Bây giờ nàng chỉ còn vài lượng bạc, nàng mà nỡ tiêu tiền đó? Đành đợi xem vận may khá hơn chút nào .

 

Không ngờ thật sự để nàng gặp xe ngựa nhà Ôn lão nhị!

 

Nàng thèm thuồng chiếc xe ngựa cũng ngày một ngày hai , nếu thể một chuyến, nàng trở về cũng thể khoe khoang với dân làng hồi lâu!

 

Ôn Tử An hừ lạnh một tiếng: “Xe bò của Triệu lão bá ngươi ? Là nỡ tiêu bạc đúng ?”

 

“Muốn xe ngựa nhà cũng , một lượng bạc.”

 

Nói đoạn, xòe tay, hiệu cho Trương Xuân Hoa đưa bạc.

 

Trương Xuân Hoa tức đến ngửa , chống nạnh mắng: “Ta ngươi, cái tên tiểu tử c.h.ế.t tiệt ! Lão nương đây cùng một thôn xe ngựa nhà ngươi thì hả? Nếu ngươi cùng Hoài Chi nhà ...”

 

“Giá!” Ôn Tử An quất một roi m.ô.n.g ngựa, con ngựa đau đớn nhấc vó lao về phía , Trương Xuân Hoa thét chói tai vội vàng nhảy sang một bên.

 

“Ngươi c.h.ế.t ! Lão nương...”

 

“Suỵt!”

 

Trong xe ngựa bay một viên đá nhỏ, đ.á.n.h trúng miệng Trương Xuân Hoa một cách chính xác, khiến nàng đau đến mức nhảy dựng lên.

 

“Ai! Cái tên tiểu vương bát đả...”

 

Nàng còn mắng xong, một viên đá nhỏ nữa bay từ trong xe ngựa, trực tiếp đ.á.n.h rụng một cái răng cửa của nàng .

 

Trương Xuân Hoa há miệng thì m.á.u tươi b.ắ.n , sợ đến mức nàng vội vàng bịt miệng , đôi mắt kinh hoàng xung quanh.

 

Vài tiếng chim rõ tên cất lên, nàng lập tức nổi da gà khắp , sắc trời, nàng vẫn về hướng thôn.

 

Nghĩ thì con trai nàng cũng sẽ chuyện gì lớn, hai ngày về nhà vẫn còn khỏe mạnh mà!

 

Vậy thì nàng cứ mai hãy ? Qua một đêm chắc cũng chẳng chuyện gì lớn, trời tối mịt , đợi nàng còn tới trấn thì trời chắc chắn tối đen như mực.

 

Đường buổi tối gì ai mà , lỡ gặp thứ gì bẩn thỉu thì ? Nàng vẫn nên sáng sớm mai hãy trấn báo chuyện !

 

Cái tên Ôn Tử An c.h.ế.t tiệt ! Dám trực tiếp để con ngựa c.h.ế.t tiệt xông tới đ.â.m nàng ! Thật là vô pháp vô thiên !

 

Đợi đến khi con trai thi đỗ tú tài, lúc đó nàng chính là nương của tú tài , đến lúc đó xem ai còn dám bắt nạt nàng như thế!

 

Lúc đó ai gặp nàng mà chẳng cung cung kính kính nâng niu nàng chứ? Đừng đến chuyện một chiếc xe ngựa rách nát, đến lúc đó cầu xin nàng nàng cũng thèm thêm một cái!

 

 

Loading...