Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 176: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-05 01:55:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trông vẻ ác ý

 

Lâm Phong đang dáo dác mấy củ khoai tây trong đống lửa, tiếng động vui mừng ngẩng đầu lên, nhưng đối diện với một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xinh xắn.

 

Ôn Lạc Chỉ cau mày giật nhận ngũ quan của quen thuộc: “Ngươi từ đến ?”

 

Nàng chớp mắt chằm chằm mặt Lâm Phong, dường như đang cố nhớ xem gặp .

 

Lâm Phong nhận lấy bát cháo Ôn Tử Tầm đưa, ấp úng trả lời nàng: “Ta… nhớ nữa, chỉ là… là từ một nơi xa.”

 

Ban đầu tưởng Ôn Lạc Chỉ sẽ tiếp tục hỏi, nào ngờ nàng nở nụ tươi với : “Cho ngươi bạc , nhà chúng cũng lấy đồ của ai .”

 

như lời lục ca nàng , lông gà còn cắm đầu thì thì là ai?

 

Nàng đặt một lượng bạc mặt Lâm Phong, tiếng động quan sát phản ứng của .

 

Bát cháo gà dường như đột nhiên trở nên nóng bỏng tay, Lâm Phong vội vàng đặt cái bát lớn xuống, đẩy bạc về phía nàng: “Ta cần! Con gà rừng coi như đổi lấy đồ ăn và nước uống hôm qua !”

 

Ôn Tử Tầm lười , một đại trượng phu mà cứ lề mề, y chộp lấy bạc nhét lòng : “Nhìn ngươi xem dáng vẻ gì , ăn xin còn nhiều đến thế !”

 

Lâm Phong cúi đầu xoa xoa miếng bạc cứng ngắc trong lòng.

 

Hắn vẫn nghĩ cách kiếm bạc để tích góp lộ phí về kinh thành, chẳng lẽ ăn mày dọc đường như ?

 

Nếu e rằng còn đến kinh thành c.h.ế.t đường .

 

Dường như cảm thấy lời trúng, Ôn Tử Tầm cạy khoai tây chữa : “Đại trượng phu lành lặn tay chân ăn xin gì chứ? Ngươi dù chặt củi cho khác cũng kiếm miếng cơm mà ăn.”

 

Những kẻ ăn xin trong trấn già thì cũng là trẻ con, nếu là trẻ thì cũng què cụt tay chân, thể bắt gà rừng thì sẽ c.h.ế.t đói .

 

“Ngươi sắp ?” Ôn Lạc Chỉ rót cho một bát nước hỏi.

 

Nàng nhớ là ai , chẳng là tên đầu lĩnh quan binh áp giải Lão Quốc Công năm xưa ?

 

chắc là , nàng vẫn nên đừng đ.á.n.h rắn động cỏ thì hơn.

 

Trước đây biểu hiện cũng tệ, đối xử tàn ác với họ, ăn uống cũng trả bạc.

 

Nếu vì lẽ đó, đừng một bát cháo gà, nàng đ.á.n.h ngất vứt rừng sâu cho ch.ó sói và gấu ăn !

 

Lâm Phong sắc mặt trở nên buồn bã, mạnh mẽ lau mặt một cái : “Bây giờ nơi nào để , sáng nay phát hiện một chỗ khá chân núi.”

 

“Ta sẽ ở đó một thời gian .”

 

Ăn cơm xong sẽ về nhặt vài cành cây lớn để dựng một cái lều ở đó, nơi đó gần sông nên lấy nước cũng tiện.

 

Còn về đồ ăn thì sẽ núi tìm, dù cũng sẽ c.h.ế.t đói.

 

Ôn Lạc Chỉ gật đầu tỏ vẻ hiểu, nàng còn tưởng thấy lục ca nàng dễ chuyện sẽ bám víu nhà họ, ai ngờ hề nhắc đến một chữ nào.

 

Núi chủ họ cũng thể đuổi , huống hồ bây giờ cũng vẻ gì là ác ý.

Mèo Dịch Truyện

 

Tuy nhiên khi về nàng vẫn dặn dò Lang Bá Thiên âm thầm theo dõi , đừng để bất ngờ chuyện .

 

Hai em đợi khoai tây chín thì dậy rời , hôm nay trong nhà còn tiếp tục thu hoạch lương thực ruộng.

 

Trên đường về, Ôn Lạc Chỉ hai tay chắp lưng, mặt mày nghiêm túc : “Lục ca, thấy quen mặt ?”

 

Ôn Tử Tầm lắc đầu, y từng gặp bao giờ!

 

ăn xin mà ăn đến tận thôn Suối Nước của họ, lớn chừng y mới đầu gặp .

 

Ôn Lạc Chỉ kéo cánh tay y dừng , kiễng chân che miệng ghé tai y nhỏ vài câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-176.html.]

 

Ôn Tử Tầm lập tức trợn tròn mắt thể tin : “Muội , đừng bừa, chắc chắn là đó ?”

 

Ôn Lạc Chỉ kiên định gật đầu, ánh mắt vô cùng vững vàng, lúc đến lượt Ôn Tử Tầm nước mắt.

 

Nếu thì chẳng y gây họa ?!

 

“Muội , là… lục ca thật sự nhận mà!”

 

Ôn Tử Tầm nhăn nhó mặt mày, đá mấy viên đá nhỏ đường, trong lòng nghĩ nếu bám víu thì .

 

Ôn Lạc Chỉ vỗ vai y an ủi: “Không lục ca, đó sẽ xuống chân núi mà.”

 

“Cũng chúng cái cái , , , yên tâm , yên tâm .”

 

Mặc dù nhưng Ôn Tử Tầm trong lòng vẫn lo lắng, y sẽ bao giờ xen chuyện của khác nữa! Phiền phức thật!

 

Ôn Lạc Chỉ trong lòng thắc mắc, những quan sai áp giải phạm nhân cho triều đình đều cùng trở về ? Tại bây giờ chỉ còn một ?

 

Chẳng lẽ Hách Liên Việt phát hiện nên bọn họ tay từ phía nàng?

 

Càng nghĩ đầu óc càng rối loạn, nàng dứt khoát nghĩ nữa, lát nữa thư hỏi Hách Liên Việt là ngay.

 

Bây giờ trong bóng tối cũng của Hách Liên Việt bảo vệ cả nhà họ, xung quanh căn nhà nàng cũng đặt cơ quan nên trong thời gian ngắn cần quá lo lắng.

 

Sân đập lúa trở nên náo nhiệt, năm nay nhà nhà đều trồng khoai tây lương thực để qua mùa đông, ai nấy cũng hăng hái vô cùng.

 

Ôn Lạc Chỉ định thêm một đợt rau nhà kính lớn, khi tửu lâu hoạt động, trời cũng se lạnh thích hợp ăn lẩu.

 

Vào mùa đông việc gì , chăm sóc rau trồng trong ruộng thời gian đủ dùng, cũng cần cả ngày cuộn trong nhà lo lắng bạc tiêu.

 

Hơn nữa mùa đông rau củ hiếm, chỉ cần chất lượng thì bán giá cao thành vấn đề.

 

Chuyện thôn trưởng với gốc cây liễu lớn, giống như trồng khoai tây đây, dân làng đều vui vẻ cùng .

 

Thực đa họ khi trồng khoai tây đây đều mang tâm lý thử xem , ngờ thực sự thu hoạch và phát triển đến .

 

Mấy ngày nay đều bận thu hoạch lương thực, cả nhà đều đồng việc.

 

Buổi sáng ngoài nhét vài củ khoai tây túi, khi đói thì nhóm lửa nướng một lát là chín.

 

Đơn giản mà no bụng tiết kiệm thời gian, thể đúng là một thứ mà!

 

Mọi thu hoạch tiên vẫn là những thứ trong ruộng, như mè, lạc, nghĩ rằng dọn ruộng trống để cải tạo đất cho màu mỡ, đừng để đến lúc đó lỡ mất việc trồng rau nhà kính.

 

“Thê tử, nàng đến đây? Nương sáng dặn nàng ở nhà dưỡng thai cho mà!”

 

Lý Xuân Hạnh xách một cái giỏ bờ ruộng, Ôn Tử Minh thấy vội vàng vứt bó rơm đập xong tay xuống để đón nàng.

 

Vì trong nhà bạc, ăn uống nên Lý Xuân Hạnh trông thấy rõ là mập lên, Tạ Hòa cũng cho nàng ngoài, ở nhà dưỡng sức .

 

Bây giờ trông nàng càng giống tiểu thư nhà đại gia nuôi dưỡng, còn chút nào dáng vẻ thôn phụ hoang dã năm xưa?

 

37. Ôn Tử Minh nhận giỏ của nàng đỡ nàng xuống, Lý Xuân Hạnh lấy một cái nón lá xinh xắn đưa cho y : “Tiểu sáng vội quên lấy, sợ con bé phơi nắng nên vội đưa đến cho nó.”

 

Ôn Tử Minh còn tưởng thê tử đến thăm y, lời nàng nhất thời chút tủi .

 

Lý Xuân Hạnh đương nhiên thấy sự thất vọng của y, tiếp tục từ giỏ lấy một cái nón lá che lên đầu y: “Còn của nữa, ngày nào cũng chạy ruộng thấy đen ít .”

 

Ôn Tử Minh ngơ ngác sờ sờ cái nón đầu, toe toét cầm chiếc nón hoa hòe hoa sói chạy về phía Ôn Lạc Chỉ.

 

“Tiểu ! Đại tẩu của mang nón đến cho !” Y nhẹ nhàng đội nón lên đầu .

 

 

Loading...