Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 57: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-04 14:05:58
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão Chu thị tức giận chỉ Ôn Mộc Xuyên: “Ngươi xem cái đồ phá của do ngươi và tiện nhân sinh kìa, quả là vô pháp vô thiên !”
Lời thốt , tất cả trong nhà đều trợn mắt ả chằm chằm, Lão Chu thị cảm thấy xung quanh đều là những luồng gió lạnh buốt.
Tạ Hòa bước tới, cởi giày của nhét thẳng miệng ả: “Cái đồ già mồm ch.ó má nhả ngà voi, cút ngoài cho !”
Dám bảo bối con gái của nàng, đạp cho cái phân của ả bay ngoài thì đúng là quần nàng bó chặt quá !
Lão Chu thị chiếc giày chọc cổ họng, khó chịu đến mức nước mắt giàn giụa. Ả ú ớ cầu cứu về phía Ôn Mộc Xuyên, nhưng chỉ thấy y ngẩng đầu trời vờ như thấy.
Ả tức đến trợn trắng mắt, đến cửa sân, Ôn Lạc Chỉ chu đáo mở cửa cho Tạ Hòa: “Mẹ, mau ném mụ lão bà ngoài.”
“À, đừng quên rút giày ,” nàng bổ sung thêm một câu.
Mèo Dịch Truyện
Chiếc giày trong miệng Lão Chu thị chính là đôi mà nàng mua mới cho Tạ Hòa mấy ngày , nếu mất thì thật đáng tiếc.
“Mẹ !” Khi đối diện với Ôn Lạc Chỉ, Tạ Hòa đổi sắc mặt cực nhanh, lập tức nở nụ hiền từ của và dịu dàng với nàng.
Mấy Ôn Đại Tráng vẫn còn bên ngoài, thấy Lão Chu thị ném cũng chẳng thèm quan tâm ả thương , ngược còn lũ lượt xúm .
“Thế nào ? Ôn lão nhị đưa cửa hàng cho ?”
Ôn Trụ Tử nhảy đến mặt Lão Chu thị định đỡ ả dậy, Lão Chu thị lườm y một cái, phì phì nhổ hai bãi bùn đất trong miệng mắng: “Y cho cái rắm!”
Ôn Trụ Tử tức giận buông tay, Lão Chu thị mới dậy một nửa suýt nữa ngã phịch xuống.
“Mẹ! Cửa hàng cho thì bạc cũng cho chứ!” Ôn Đại Tráng ôm lòng bàn tay , ánh mắt đầy mong chờ lão nương, bàn tay y chẳng lẽ chịu con nha đầu tiện nhân đ.â.m hỏng vô ích ?
Lão Chu thị liếc y một cái: “Cho cái gì mà cho! Không thấy lão nương ném ngoài ?!”
Sắc mặt đều đổi, Tiền Chiêu Đệ khinh bỉ liếc ả một cái bỏ .
Cái lão bà già khú , ngay cả con trai cũng trị nổi, thật vô dụng!
Lão Chu thị về phía Ngô Hồng, may mà con dâu út của ả còn thể vớt vát chút ít từ nhà đẻ, nếu cả nhà họ thật sự uống gió tây bắc . Bây giờ trong nhà cũng còn bạc nữa, chỉ chờ ả mang chút bạc từ nhà đẻ về mà chống đỡ thôi.
“A Hồng, đưa bạc con lấy từ nhà đẻ cho ,” Lão Chu thị tủm tỉm với ả, giọng y hệt cách Tạ Hòa chuyện với Ôn Lạc Chỉ.
Ngô Hồng gọi tên, liền rụt về phía Ôn Trụ Tử, khẽ : “Ta gì bạc, suýt nữa còn về chứ.”
Lão Chu thị rõ ả gì, nhưng Ôn Trụ Tử mặt rõ. Y nhấc chân đá mạnh đùi Ngô Hồng: “Ngươi bạc thì về gì? Gia đình còn nuôi một kẻ ăn như ngươi !”
Ngô Hồng lập tức nổi giận, nhớ chuyện vì lấy bạc mà giữ việc còn ăn uống tử tế, ả uất ức c.h.ế.t. Vừa nãy con nha đầu Ôn Lạc Chỉ véo đùi non của ả vẫn còn đau! Bây giờ Ôn Trụ Tử còn động tay động chân với ả, ả triệt để thể nhịn nổi nữa, liền bước tới túm tóc Ôn Trụ Tử buông, cào mặt y tức tối mắng: “Còn tại cái đồ thối nát nhà ngươi!”
“Nếu ngươi tự ngoài trăng hoa thì mắc cái bệnh phong lưu đó? Vì chữa bệnh cho ngươi mà nhà cửa đến cạn kiệt!”
“Ngươi còn mặt mũi trách ?! Vì ngươi mà sinh con trai, đời đều nhạo ! Vậy tìm ai mà lý đây!”
Càng nghĩ càng tức, tay Ngô Hồng bắt đầu véo những chỗ mềm Ôn Trụ Tử, khiến y kêu la oai oái.
“Mẹ! Mau kéo cái mụ điên !”
Y tránh tay Ngô Hồng, cầu cứu lão nương. Lão Chu thị tiến lên mấy bước, mấy gậy đ.á.n.h tay Ngô Hồng: “Ngươi c.h.ế.t ! Lấy con trai mà trút giận gì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-57.html.]
Ngô Hồng đau tay dừng , Lão Chu thị vén áo Ôn Trụ Tử lên, phát hiện eo y sưng đỏ cả một mảng, xót xa đến mức ngừng thở hắt .
Ngô Hồng lạnh một tiếng, mỉa mai : “Cái thứ ngay cả một đứa cháu trai cũng sinh , cũng chỉ lão bà như ngươi coi nó là bảo bối.”
Ả giật lấy cây gậy của Lão Chu thị, hậm hực bẻ nó thành hai khúc ném mạnh xuống đất, lưng bỏ .
Lão Chu thị tức đến đuổi theo dạy dỗ ả một trận, nhưng Ôn Trụ Tử đau đến mức kêu cha gọi , ả đành vội vàng xoa bóp chỗ sưng đỏ ở eo cho y.
Ôn Đại Tráng đạp một cước cổng viện, phun một bãi nước bọt bực tức rời .
Ôn Trụ Tử và Lão Chu thị dìu đỡ về nhà, đến chỗ rẽ, Ôn Trụ Tử đầu bức tường viện, trong lòng tính toán khi nào đến thì thích hợp. Dù thì bạc y nhất định lấy !
Trở về căn nhà cũ, cả nhà vạ vật trong chính sảnh chờ Ôn Phan Đệ hầu hạ họ.
Ôn Hữu Tài và Dương Tú dạo về, thấy dáng vẻ đó của họ bèn hiếu kỳ hỏi: “Cha, bà nội, các ?”
“Còn nữa! Ngươi xem tay của con nha đầu c.h.ế.t tiệt nhà Ôn lão nhị nông nỗi nào !”
Y giơ tay lên kể với Ôn Hữu Tài chuyện xảy ở nhà Ôn Mộc Xuyên.
Ôn Hữu Tài cũng chẳng lành gì, y kể xong, hai vợ chồng y trong mắt đều hiện lên ánh sáng tham lam.
Ôn Hữu Tài nghĩ, cho cửa hàng cho bạc, chuyện như ? Dù cũng là cháu trai của Ôn lão nhị cơ mà! Ngày mai y sẽ đến cửa hàng gây náo loạn một phen, chẳng bạc đó sẽ ngoan ngoãn chui túi y ?
Y kế hoạch của , cả nhà đều hai tay hai chân tán thành cách của y. Dù hôm nay họ cũng chịu cục tức , ngày mai trút giận một phen cũng .
Ôn Phan Đệ một bên cúi đầu dám thở mạnh, trong lòng sốt ruột c.h.ế.t nhưng cách nào. Hai ngày nay Đại Nha và Nhị Nha luôn lén lút mang thức ăn cho nàng, nàng gia đình nhị bá là , nàng tìm cách lén ngoài cho họ .
Ôn Trụ Tử đau nhức khắp , lúc thì gọi Ôn Phan Đệ xoa t.h.u.ố.c cho y, lúc xoa vai đ.ấ.m chân cho y, mãi đến nửa đêm mới chịu ngủ.
Phan Đệ về phòng chứa củi ngủ, chờ một lát, xác định ai thức dậy đêm nữa mới lén lút chui từ một lỗ ch.ó ở góc sân.
Ôn Lạc Chỉ đang giường xem đồ trong túi hệ thống, thấy tiếng động nhỏ truyền đến từ trong sân, nàng lập tức đề cao cảnh giác.
Ra khỏi phòng, nàng nhẹ nhàng bước đến cửa sân, trong tay còn nắm một cây gậy đ.á.n.h chó, Tiểu Lang phía nàng nhe nanh múa vuốt trong tư thế phòng thủ.
Nàng áp sát cánh cửa, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Một giọng căng thẳng, bất an vang lên: “Tứ ca ca, Lục ca ca, tiểu đường tỷ các ở nhà ?”
“Cộc cộc cộc,” mấy tiếng gõ cửa nhỏ nữa.
Ôn Lạc Chỉ thấy là giọng của Phan Đệ, nàng mở cửa sân, cúi tiểu nha đầu mặt mũi lem luốc mặt hỏi: “Sao Phan Đệ? Đêm hôm khuya khoắt thế qua đây chuyện gì ?”
Phan Đệ ngẩng đầu Ôn Lạc Chỉ ánh trăng như dát một tầng ánh sáng khiến nàng chút ngẩn , nhưng phản ứng nhanh, : “Ngày mai đại đường ca sẽ đến trấn gây chuyện, tiểu đường tỷ nhất định cẩn thận đó.”
Nói xong, nàng vội vàng định bỏ , Ôn Lạc Chỉ kéo nàng , nhét cho nàng một gói kẹo trái cây : “Tiểu đường tỷ lợi hại thế nào ngươi ? Chắc chắn sẽ đ.á.n.h cho Ôn Hữu Tài kêu la oai oái.”
Ôn Phan Đệ đặt tay lưng nhận, đúng ! Dù đại đường ca đến trấn thì cũng chỉ nước đ.á.n.h thôi, dù đều gọi tiểu đường tỷ là tiểu ác nữ, nàng hung dữ lắm. Hơn nữa còn tứ ca ca, lục ca ca của họ, thể bắt nạt .
Nàng cảm thấy giúp gì, chút thất vọng cúi đầu.