Nguyễn Thu Thu: "... Anh cái gì ?"
Trình Tuyển: "Trăng rằm."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Lười biếng thì là lười biếng , còn tìm cớ cái gì!
Anh nhanh chóng véo véo mấy cái: "Trăng lưỡi liềm."
Nguyễn Thu Thu: "..."
Đến khi Nguyễn Thu Thu vớt sủi cảo từ trong nước sôi mâm, giọng giải thích sâu kín thức thời của Trình Tuyển vang lên: "Khỉ vớt trăng."
...
...
...
Có câu , thể nhịn nữa thì cần nhịn nữa. Trong đầu Nguyễn Thu Thu đáng tưởng tượng đến cảnh Võ Tòng đánh hổ, Lỗ Trí Thâm đánh Trấn Quan Tây.
*Cả 3 đều là những nhân vật trong tiểu thuyết Thủy Hử, vì dân trừ hại.
Trình Tuyển đội mũ áo lên, vô cùng ngoan ngoãn ăn sủi cảo, cũng tiếp tục bất cứ từ ngữ nào liên quan đến mặt trăng nữa.
Nguyễn Thu Thu ăn vài miếng, bỗng nhiên thấy tẻ nhạt vô vị. Cô chống cằm lên Trình Tuyển, đáy lòng dấy lên cảm xúc ưu thương, ngũ vị tạp trần*.
*Ngọt chua cay đắng mặn
Cảm giác như một con ch.ó nuôi lâu giờ đưa cho khác, dù là do tự chủ động nữa thì thoải mái cũng chỉ là giả.
Trình Tuyển nuốt xuống miếng sủi cảo, : "Sao , xảy chuyện gì?"
Nhìn bề ngoài thì ngu ngu trì độn nhưng thật mẫn cảm. Nguyễn Thu Thu khựng , giọng điệu mặn nhạt: "Anh đừng chọc tức thì sẽ ."
Hai ăn cơm tối, ăn hoa quả, mỗi chơi điện thoại trong chốc lát, bình đạm giống như các cặp vợ chồng qua cái ngưỡng bảy năm, cuối cùng ai về phòng nấy.
* nghĩa là đôi lứa yêu nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên trọn đời, bằng thì xa vĩnh viễn, muôn thuở thể tái hợp.
Lúc Nguyễn Thu Thu sắp về phòng, Trình Tuyển bỗng nhiên gọi cô.
Mê Truyện Dịch
"Em định ?"
Nguyễn Thu Thu: "Để ngày mai về hãy ."
*
Thứ hai, Trình Tuyển đến công ty, Nguyễn Thu Thu xin phép nghỉ ở nhà. Cô lôi một vali hành lý, giường ngẩn . Trong nhà cũng nhiều đồ của cô.
Nhìn chiếc vali trống rỗng, Nguyễn Thu Thu im lặng thật lâu.
Trình Tuyển ở công ty cả ngày đều thể nào tập trung .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-122-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Anh thỉnh thoảng điện thoại một , động tác rõ ràng đến mức Phó Tử Trừng chịu nổi lên tiếng: "Đại boss, nếu về nhà thì cứ việc về , việc còn để bọn em là ."
Trình Tuyển: "Được."
Phó Tử Trừng: "???" Cậu chỉ lời khách sáo thôi mà!
Trình Tuyển đóng laptop , chỉ để cho Phó Tử Trừng một bóng lưng. Đồ Nam sững sờ, hỏi Phó Tử Trừng: "Đại boss ? Không hôm nay chúng tăng ca ?"
Phó Tử Trừng một mặt khổ tướng: " , những tăng ca mà còn tăng ca nhiều giờ."
Đồ Nam: "?"
Trình Tuyển xe thẳng về nhà.
Anh lầu, ngẩng đầu, phòng ngủ Nguyễn Thu Thu mở đèn, đen sì, chuyện khiến dự cảm chẳng lành, bước chân khỏi nhanh lên. Anh mở cửa, đèn phòng khách mở, trong phòng đầy đủ thiếu gì, trống rỗng giống như gì cả.
Bước chân của chậm .
Trên bàn bày biện hai tờ đơn, giấy trắng mực đen, là đơn ly hôn, tên Nguyễn Thu Thu ký cẩn thận, nắn nót, bên ghi rõ cô tự nguyện từ bỏ tất cả tài sản.
Còn một bức thư ngắn gọn của Nguyễn Thu Thu.
[ xin , chúng lúc gặp thì cũng sẽ lúc chia tay, đơn từ chức sẽ gửi đến công ty, chỉ thể phiền và Đồ Nam tìm một nữa . Tự chăm sóc bản cho , ăn ít thực phẩm rác thôi.
Còn nữa, Trình Tú, đừng tới tìm , sẽ đầu bếp cho nữa . ]
Nguyễn Thu Thu sợ.
Cô là loại ăn mềm ăn cứng, nhỡ Trình Tuyển bày dáng vẻ yếu ớt, đến lúc đó thì cô sẽ thật sự phạm sai lầm lớn mất.
Cô chỉ thể thừa dịp Trình Tuyển ở nhà lén chạy , tránh cho hổ chuyện ly hôn mặt .
"..."
Trình Tuyển cảm xúc, sắc mặt của tái nhợt, nổi bật lên đôi tròng mắt đen nhánh nhưng chút sức sống.
Anh đến gian phòng của Nguyễn Thu Thu, mở đèn lên.
Không khác ngày thường là bao, cô mang ít đồ , liền ngay cả những món đồ trang sức nhỏ, khăn lụa,.... vẫn bày biện y nguyên bàn.
Anh im tại chỗ, giống như đang suy ngẫm gì đó, giống như đang ngẩn .
Anh lấy điện thoại , cong ngón tay, một hồi im lặng, bấm điện thoại Nguyễn Thu Thu.
Giọng ngọt ngào của tổng đài vang lên: "Số thuê bao quý khách gọi hiện khả dụng..."
Wechat thông báo, đối phương hủy kết bạn.
Cạch.
Điện thoại rơi xuống đất.
Nguyễn Thu Thu thấm thía , mấy cái tình tiết là , còn thoải mái trong tiểu thuyết đều là lừa .