"..."
Nguyễn Thu Thu mất tự nhiên mặt chỗ khác, ly rượu trong tay cô siết chặt, ngón tay cô còn mang theo "Trứng bồ câu" vĩ đại, thoạt khiến tay cô tấu hài hơn hẳn.
Cô rút chiếc nhẫn trong tay , đặt lên bàn, vẻ bình tĩnh : "Tối nay chúng về nhà ?"
"Ừm."
"Vậy....Em ngủ trong phòng , sang phòng khác ngủ a a a gì thế!"
Nguyễn Thu Thu hoảng hốt che mắt, một tay chỉ Trình Tuyển.
Đối mặt với sự chỉ trích của Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển cởi áo khoác , đặt lên khuỷu tay, vặn cởi một cái cúc áo, khó chịu điều chỉnh cỡ cổ áo.
Anh khó hiểu Nguyễn Thu Thu đang ngạc nhiên: "Mặc âu phục khó chịu, nên cởi áo khoác."
Quen mặc áo hoodie , giờ mặc kiểu quần áo vải vóc tinh tế bó sát cơ thể , mà thoải mái cho , Trình Tuyển nhíu mày, tiếp tục cởi cúc áo ở ống tay để cho thoáng chút.
Nguyễn Thu Thu cảnh giác chằm chằm từng cử động của từ đầu đến cuối, tựa như mèo hoang đang ngó chừng lên mặt con , cái đuôi thể xù lông dựng thẳng lên bất cứ lúc nào.
Trình Tuyển hỏi "Em quần áo ?"
"Tại em quần áo!"
Nói , Nguyễn Thu Thu lùi một bước, suýt nữa vạt váy cho trượt ngã một phát, cô lảo đảo bám cái bàn, cuối cùng miễn cưỡng vững .
Nguyễn Thu Thu: "..."
Nhìn tình hình , chắc chắn cần quần áo , nhỡ té ngã thì khó coi chết.
Trong tủ treo quần áo áo ngủ, Nguyễn Thu Thu mở , lục tìm một bộ quần áo bảo thủ kín mít, cô phất phất tay với Trình Tuyển, : "Anh ngoài , em quần áo."
Trình Tuyển bình tĩnh : "Anh giúp em."
"Ai cần giúp!" Nguyễn Thu Thu xù lông.
Đẩy Trình Tuyển ngoài cửa xong, bấy giờ Nguyễn Thu Thu mới bình tĩnh bắt đầu quần áo . Lúc mặc áo cưới thư ký giúp đỡ nên Nguyễn Thu Thu chẳng thấy mệt mỏi gì, đến lúc đây cởi áo cưới mới áo cưới nặng to, còn một cái khóa kéo thách thức mặc ở lưng, Nguyễn Thu Thu mệt mỏi rã rời, tài nào kéo cái khóa xuống, lúc cô thật sự là gấp đến nỗi cầm kéo cắt áo cưới để chui ngoài .
Nguyễn Thu Thu lăn lộn một hồi lâu mà vẫn gì cái khóa , còn cách nào khác, cô đành hắng giọng gọi: "Cái đó, Trình Tuyển, đây giúp em với."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu/chuong-231-xuyen-thanh-co-vo-doc-ac-cua-nam-phu.html.]
Cửa đẩy .
Trình Tuyển tới, nửa mặt đất, theo Nguyễn Thu Thu hiệu, giúp kéo khóa kéo xuống. Ngón tay thon dài, đầu ngón tay vài vết chai mỏng, lúc kéo khóa, bàn tay cọ phần lưng trắng nõn của Nguyễn Thu Thu tựa như đang vẽ một đường thẳng, chậm rãi trượt xuống .
Nguyễn Thu Thu cứng đờ, thẳng lưng, căng thẳng dám động đậy: "Anh nhanh lên chút."
Trình Tuyển chậm rãi ừ.
Khoảnh khắc chờ đợi thật sự quá mệt nhọc. Bởi vì căng thẳng, thần kinh Nguyễn Thu Thu mẫn cảm dị thường, móng tay nhẹ nhàng vẽ làn da của cô, khiến cô bất giác run rẩy. Nguyễn Thu Thu cố gắng tỏ vô cùng phi thường bình tĩnh, lúc mới hỏi: "Xong ?"
Trình Tuyển chậm chạp trả lời. Nguyễn Thu Thu thể cảm nhận một ánh mắt nóng rực lưu luyến ở phía lưng đang chằm chằm.
"Anh về phòng ngủ , em cũng buồn ngủ ."
Nguyễn Thu Thu dám đầu Trình Tuyển.
Vào giờ phút như thế , Nguyễn Thu Thu túng quẫn chết, cô yên lặng phỉ nhổ cứ đến lúc quan trọng là cứ y như cái xe tuột xích, cố gắng trốn thoát khỏi tầm mắt của Trình Tuyển.
Cổ tay mềm mại trắng noãn đột nhiên kéo , Nguyễn Thu Thu thể động đậy.
"...." Không thể mà là dám!
Mê Truyện Dịch
Sau lưng truyền đến giọng Trình Tuyển ung dung hỏi thăm: "Rượu cũng uống , em còn đây?"
"Em hiểu đang gì?"
"Không , đợi lát nữa sẽ hiểu."
"!"
Nguyễn Thu Thu sững sờ, kịp load xong câu của , cổ tay kéo nhẹ một cái, tầm mắt xoay chuyển điên đảo, cô kịp phản ứng mất thăng bằng rơi xuống chiếc giường lớn mềm mại, mắt cô là chiếc đàn treo trần nhà, ánh đèn màu da cam tỏa vầng sáng mơ hồ, càng càng mờ ảo.
Cô kinh ngạc hô lên, đang phản kháng, Trình Tuyển cúi xuống, hôn lên môi cô.
"Ưm ưm ưm....."
Mùi rượu cay độc xộc lên, k*ch th*ch thần kinh của cô. Nguyễn Thu Thu tựa như cá ướp muối giãy lên giãy xuống mấy , cạy môi , tiếp tục hôn sâu hơn.
Hơi thở nóng rực tựa như một đống lửa, đốt tận từng dây thần kinh của Nguyễn Thu Thu. Cô kiềm chế vặn vẹo thoát , bên tai truyền đến giọng Trình Tuyển trầm thấp khàn khàn, như là đang đè nặng yết hầu xuống để gọi tên cô: "Thu Thu...."