Lời như đùa nhưng thể hiện rõ sự thiên vị đối với em gái, đều hai ăn đồ ngọt nhưng vì thiên vị em gái nên phá vỡ nguyên tắc của .
Trần Luật thì , dù cũng là trai ruột nhưng Cố Khiếu Hành thì chút ý khác nên ánh mắt của Chu Vân Thanh và Trần Uyển Trân, chỉ im lặng ăn thạch mát mà gì.
Thẩm Ngưng Sơ ở bên cạnh sốt ruột hỏi: "Anh ba, Cố, ngon ạ?"
"Ngon." Hai đồng thanh gật đầu.
Chu Vân Thanh thấy cảnh cũng gì, chỉ một cái.
Vì hai cũng lâu nghỉ ngơi tử tế và ăn cơm tử tế nên dù Chu Vân Thanh ý tác hợp cho hai đứa trẻ thì cũng lúc nên chỉ chào : "A Hành, A Luật cũng mệt mấy ngày , ăn cơm xong thì nghỉ ngơi ."
Thẩm Ngưng Sơ tuy ở cùng ba bao lâu nhưng mấy ngày nay cô đều thấy bận rộn, tuy thích chuyện với ba nhưng cũng kìm chế .
Bàn ăn cũng khá yên tĩnh, là quân nhân thì đều chủ động hỏi đến chuyện công việc, trừ khi họ tự .
Ăn cơm nhanh cũng chậm, ăn xong Trần Luật nhân lúc cơn buồn ngủ đến thì chui thẳng nhà vệ sinh.
Anh chạy ngoài hai ngày , trời nóng nực thế đều bốc mùi , tắm thì sợ ngủ quên chính ngạt c.h.ế.t mất.
Cố Khiếu Hành cũng chuẩn về , Chu Vân Thanh nhớ đến đồ đưa cho Hồ Đức Dung, thấy cháu ngoại gái cũng dậy thì : "Tiểu Sơ, cháu lấy cuộn vải tủ đưa cho A Hành." Nói xong với Cố Khiếu Hành: "A Hành, đây là vải bà ngoại cháu cần, cháu mang về nhà cho bà ngoại."
"Vâng, bà ngoại!"
"Vâng, bà Trần."
Thẩm Ngưng Sơ đáp xong thì về phía tủ, vải là ông ngoại để, để ở chỗ cao nhất của tủ.
Cô với tay lấy một cái thì thấy thiếu một đoạn, đang định lấy ghế đẩu thì thấy Cố Khiếu Hành đang , kịp để cô lấy ghế đẩu thì với tay lấy cuộn vải xuống.
Thẩm Ngưng Sơ cao một mét sáu tám, kết quả cạnh Cố Khiếu Hành thấy thấp hơn hẳn, vô thức so sánh một cách lén lút, thậm chí còn tự chủ mà kiễng chân lên.
Không ngờ bên cạnh cô một cái gương, hành động so sánh lén lút của cô đều lọt mắt Cố Khiếu Hành, thấy cô vì chiều cao mà còn chu môi, cố ý khom xuống một chút.
Mặc dù hai vẫn chênh lệch nhưng kiễng chân lén lút nhướng mày.
"Quà sinh nhật thích ?" Khi Thẩm Ngưng Sơ còn đang đắm chìm trong việc so chiều cao thì Cố Khiếu Hành đột nhiên lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-con-gai-cung-cua-dai-gia/chuong-117.html.]
"Thích." Thẩm Ngưng Sơ giả vờ, thích thì là thích.
Sự thẳng thắn thoải mái như khiến Cố Khiếu Hành cũng nhịn mà một cái: "Thích là ."
Thẩm Ngưng Sơ thì đột nhiên hỏi: "Nếu thích thì còn tặng em một cái nữa ?"
Lời khiến Cố Khiếu Hành bật gật đầu: "Tất nhiên."
"Nếu em vẫn thích thì ?"
"Vậy thì tặng cho đến khi em thích thôi."
Phải rằng lời quá hào phóng, Thẩm Ngưng Sơ thậm chí còn thấy tiềm năng tổng tài, tặng quà sinh nhật mà cảm giác như tặng cho cả một tòa thành.
"Hừ, trực tiếp khiến phá sản luôn."
Cố Khiếu Hành thích chuyện với Thẩm Ngưng Sơ, thích cái vẻ kiêu ngạo của cô, điều cũng khơi dậy lòng hiếu thắng của : "Em xem thường quá ." Nói xong thấy vẻ tin của Thẩm Ngưng Sơ thì cúi xuống nhỏ: "Không tin ? Vậy thì đưa một yêu cầu thử xem?"
Thẩm Ngưng Sơ vẻ của mặt, đột nhiên cảm giác như suýt nữa thì trúng kế, đó : "Không đưa."
"Tại ?"
Sau đó Thẩm Ngưng Sơ gì nữa, thậm chí còn nhiệt tình tiễn ngoài, Cố Khiếu Hành đóng cửa chút lưu tình, bất đắc dĩ mới sải bước rời .
———
Trần Quý Uyên và Thái Hạc Chương bận đến nỗi về nhà.
bộ sĩ quan trong quân khu, trừ Cố Khiếu Hành và Trần Luật vì thức đêm bắt giữ nên phép về nhà nghỉ ngơi, còn đều bận rộn chuẩn .
Dù thì ảnh hưởng mà hai tên Đào Nhất Bình mang thể là lớn, đến chuyện Viện trưởng Trương hại, chỉ riêng một gói tài liệu rò rỉ thôi cũng đủ khiến bộ quân khu cảnh giác cao độ.
Hơn nữa hiện tại khu nhà ở và đồn trú Tuyền Sơn đều thuộc địa điểm nguy hiểm, vì điện thoại bàn việc của Trần Quý Uyên và Thái Hạc Chương từng nghỉ ngơi tử tế.
Mãi đến khi trời tối mới sắp xếp thỏa thứ.
Người cảnh vệ từ căng tin mang cơm tối đến cho hai thủ trưởng, Trần Quý Uyên và Thái Hạc Chương mới phát hiện trời tối.