Đây là ý của vợ chồng Thái Hạc Chương, vì lý do công việc của Thái Mẫn Tuệ và Cố Đình, vợ chồng hai tham gia nhiều chuyện của con cái, đến đây chỉ chuyện cứ theo nhà họ Trần.
"Ba thứ lớn chắc chắn thể thiếu, Uyển Trân, bà xem bọn nhỏ còn cần gì nữa ?" Thái Mẫn Tuệ hỏi.
Trần Uyển Trân : "Ba thứ lớn thật cần dùng đến, Tiểu Sơ sử dụng máy may, xe đạp thì quá cao, bình thường ở thành phố đều là A Hành đưa đón, hoặc là xe buýt cũng tiện, đồng hồ cũng cần, A Hành mới tặng một cái."
Theo Trần Uyển Trân, ba thứ lớn thời đúng là oai phong, nhưng những thứ dùng đến thì để trong nhà cũng chẳng khác gì đồ bỏ .
Có tiền đó chi bằng đưa thẳng cho hai đứa nhỏ, kết hôn còn sinh con, chi tiêu trong nhà còn nhiều thứ cần dùng đến, bà A Hành thể để con gái chịu khổ, nhưng là một vợ nhiều năm, Trần Uyển Trân vẫn cảm thấy tiền trong tay là quan trọng nhất.
Hồ Đức Dung Trần Uyển Trân thì suy nghĩ một lúc : “Nếu dùng đến thì đổi thành ti vi , thêm vài thứ đồ dùng gia đình nữa”. Vào thời điểm , ti vi ở cửa hàng mậu dịch quốc doanh là một món đồ hiếm , chỉ cần phiếu công nghiệp mà giá cả cũng hề rẻ.
Thêm một cái máy cassette nữa, như trông cũng sẽ đến nỗi sơ sài.
“Số còn chúng đổi thành tiền mặt, cộng với tiền an cư cho hai đứa là hai nghìn rưỡi tệ, thấy ?”
Hai nghìn rưỡi ở cũng là một tiền lớn, đương nhiên đây là vấn đề tiền bạc, mà còn thể thấy sự coi trọng của gia đình Cố Khiếu Hành đối với cuộc hôn nhân , đây mới là điều quan trọng nhất.
Đương nhiên, lễ vật nhiều như , nhà họ Trần cũng kém cạnh, ngoài những món quà và phiếu quà tặng do các , mợ, chị chuẩn , Trần Uyển Trân gì nữa, bộ sổ tiết kiệm đưa cho con gái từ lâu, Trần Quý Uyên cũng chuẩn hơn một nghìn tệ, Chu Vân Thanh còn cho thêm một hòm đồ quý giá.
Thái Hạc Chương đương nhiên chịu thua kém, cháu ngoại lấy vợ, lễ vật của ông thể ít hơn của hồi môn ? Ông và vợ bàn bạc một hồi, cho thêm một nghìn tệ nữa.
Nói tiếp đến chuyện cỗ bàn, tuy tổ chức linh đình nhưng đại viện nhiều như , những năm qua bạn bè, họ hàng cũng ít, chuyện con cái kết hôn là chuyện vui đương nhiên báo cho , ước tính sơ bộ cũng mười mấy bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-con-gai-cung-cua-dai-gia/chuong-168.html.]
Thái Hạc Chương lập tức lên tiếng: “Chúng đều ở trong đại viện, thì cùng tổ chức tiệc, để chúng lo liệu.”
Chuyện nhà họ Trần cũng tranh giành, cùng lắm thì đến lúc đó họ sẽ lo mua kẹo bánh chiêu đãi.
Hai nhà vốn quan hệ , đều là phóng khoáng, đối với chuyện lễ vật, của hồi môn đều thẳng thắn bàn bạc, nhanh đạt nhất trí, bây giờ chỉ mong đến ngày cưới.
Cố Khiếu Hành và Thẩm Ngưng Sơ đến cửa hàng mậu dịch quốc doanh thì bắt đầu đau đầu, nhất là Thẩm Ngưng Sơ, khi về nhà mua quá nhiều thứ, nhất thời nên mua gì, cái gì cũng thấy .
Cố Khiếu Hành thì lo lắng lắm, gì cũng mua cho đối tượng của , nhưng mua gì thì vẫn xin ý kiến của đối tượng, tránh mua thứ ý khiến đối tượng giận.
Tuy Thẩm Ngưng Sơ vẻ ngoài ngọt ngào, năng dịu dàng, thanh thúy nhưng một khi giận lên thì giống như mèo con, sẽ cào khác.
Anh sợ cào, chỉ là cô giận mà thôi.
Vì , hai cũng mua bao nhiêu thứ, nhưng khi đến quầy bán đồ dùng hàng ngày, Cố Khiếu Hành tay chút do dự, dầu gội đầu, bàn chải đánh răng, xà phòng, kem dưỡng da đều mua ít, những thứ tiêu hao hàng ngày, dùng nhanh nên cần xin ý kiến.
“Tiểu Sơ, em bên áo khoác ngoài kìa, còn là màu đỏ nữa, là mua một cái để lúc cưới mặc nhé?” Cố Khiếu Hành trả tiền chú ý đến quầy bán quần áo may sẵn bên cạnh, chiếc áo khoác ngoài màu đỏ liền thu hút .
Thẩm Ngưng Sơ theo hướng Cố Khiếu Hành, là tuy thẩm mỹ của cũng tạm nhưng gu thẩm mỹ của đàn ông luôn thể thoát khỏi màu đỏ, cô nghĩ đến lúc cưới, ông ngoại chuẩn cho cô một bộ quân phục màu xanh lá cây mới tinh, bên ngoài mà khoác thêm một chiếc áo khoác màu đỏ thì quê mùa bao nhiêu.
“Không .” Thẩm Ngưng Sơ cần suy nghĩ liền từ chối.
Cố Khiếu Hành còn gì đó nhưng thấy đối tượng của từ chối dứt khoát như , cũng dám thêm gì nữa, đành liếc chiếc áo khoác màu đỏ một cái, thật sự mà.