Cá heo lặn xuống mặt nước, dùng đầu hất chiếc ba lô mà Úc Viên Viên đánh rơi lên.
Một vệt vàng chanh chói mắt gọn đầu cá heo, thế nào cũng thấy buồn .
Đám trẻ con và phụ vốn đang chuẩn rời , cũng đều nhịn mà dừng theo dõi.
“Woa, cảm ơn cá heo nha!” Úc Viên Viên cố gắng vươn tay lấy ba lô, nhưng tay cô bé quá ngắn, khua loạn trong khí mãi vẫn với tới : “Cá heo ơi, gần chút nữa .”
Không cá heo hiểu thật , nó liền bơi gần thêm một chút.
Thậm chí còn dí luôn miệng lên hàng rào, đầu lắc lư hai cái, đem chiếc ba lô đội lên tới sát tay cô bé.
“Cá heo giỏi quá mất!” Úc Viên Viên vui vẻ chộp lấy chiếc ba lô ướt sũng, tay nhỏ còn định vươn tới xoa đầu cá heo.
Trái tim Cao Châu thót lên, trong đầu dồn dập vang lên chuỗi cảnh báo.
Dù cá heo ở đây đều qua huấn luyện, thiện với con , tính tấn công cao.
mà Úc Viên Viên quá nhỏ, cái dáng mềm mềm như con mèo con , nếu thật sự xảy chuyện… chỉ thể ôm đầu gặp Úc thôi!
“Tiểu thư Viên Viên, nãy thật sự nguy hiểm đấy…” Cao Châu đang định kéo cô bé về thì thấy một cảnh tượng suýt choáng váng.
Cũng may điện thoại kịp tắt màn hình, lập tức ấn video.
Sau khi nhặt ba lô, Úc Viên Viên híp mắt tiến sát , vươn tay nhỏ xoa xoa đầu cá heo, miệng đột ngột há … ngoạm một cái, suýt cắn lên đầu cá heo.
Cũng may cá heo phản xạ nhanh, kêu lên vài tiếng chíp chíp chíp nhanh chóng lùi về vùng nước sâu, vẫy đuôi tạt cho cô bé một mặt đầy nước.
Cao Châu thấy rõ ràng bộ cảnh tượng ở cách gần, sốc kém gì đầu thấy bầu trời sập.
Thậm chí, còn cảm nhận … cá heo đó hình như đang chửi thề?!
“ nhặt đồ giúp mà cô ăn ? là vong ân phụ nghĩa, &#¥!. Tạm biệt cô nha!”
“Thấy , mà, con nhóc đúng là mấy chuyện như cũng lạ gì.” Trong đám , chỉ Úc Minh Hi là tỏ vẻ hết sức bình thản.
Đối với mạch não bất thường của em gái nhỏ, quá quen .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-102-ca-co-the-an-meo.html.]
“Tiểu thư Viên Viên, nãy nguy hiểm lắm !” Cao Châu kéo cô bé , dùng khăn giấy cẩn thận lau nước mặt cô bé: “Cá heo ăn , thật đấy.”
“Cháu ăn.” Úc Viên Viên mở to đôi mắt vô tội, chối bay chối biến: “Cháu chỉ ngửi xem nó thơm thôi.”
Hừ, ngửi thơm mà định ăn ?!
Úc Minh Hi cạn lời, khóe miệng giật giật, khoanh tay cô bé lấm lem nước, lên tiếng dạy dỗ: “Em cũng xem em nhỏ thế nào, nó lớn bao nhiêu. Em còn định ăn … nhầm, ăn cá heo, nhỡ nó một miệng nuốt luôn em, đủ ăn no ba ngày đấy.”
Cái gì?!
Cá mà cũng thể ăn mèo ư?!
Trước đây ở Tiên cảnh mà cô bé từng sống, cho dù là cá to tới cũng đều cha báo đen và mèo báo bắt về bữa tối.
Sao thế giới trong sách đáng sợ thế ?!
Cá mà thể ăn mèo?!
Nhóc con đang xổm bỗng sững , khi so sánh thể hình của với cá heo, một nỗi sợ chợt trào dâng.
“Hu hu hu, trai Thẩm Kỵ ơi…” Úc Viên Viên mếu máo lao về phía , nhào thẳng lòng Thẩm Kỵ: “Em sợ quá mất.”
Thẩm Kỵ luống cuống tay chân, đôi tay kịp giấu đành lơ lửng giữa trung, dám chạm cô bé.
Cứ như thể tay là vũ khí nguy hiểm .
An ủi khác vốn là sở trường của .
Cách đó xa, Úc Ánh Trạch cảm thấy tổn thương.
Cô em gái nhỏ sợ hãi, mà chạy đến tìm như , nhào lòng mới gặp hôm qua.
Thẩm Kỵ cứng đờ cả , cuối cùng cũng cố nghĩ một lời an ủi theo kiểu trẻ con: “Không gì sợ cả, nãy cá heo còn nhặt đồ giúp em, chứng tỏ nó xem em là bạn. Mà bạn thì sẽ hại .”
Bạn bè sẽ tổn thương …
Một điều quan trọng nào đó chợt khơi trong đầu Úc Viên Viên, cô bé ngừng , ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn long lanh chằm chằm Thẩm Kỵ:
“Anh trai Thẩm Kỵ, là bạn của Viên Viên đúng ?”