Khóc?
“Dạ, nhưng mà… cháu chưa có khóc mà.” Cô bé ngước đầu lên, giữa hai lông mày còn in rõ một dấu đỏ.
Cô bé chăm chú nhìn ông lão trước mặt, bỗng đứng thẳng người, ngẩng cái đầu nhỏ hỏi: “Ông ơi, ông có bị đụng đau không ạ?”
Lông mày đầy vẻ khó chịu của ông lão khẽ khựng lại, dường như ngạc nhiên khi đứa bé này lại không khóc.
Trông cú va chạm ban nãy cũng đâu có nhẹ nhàng gì, ông tưởng thể nào cũng phải ăn nguyên một trận gào khóc ầm trời.
Mà ông thì cực kỳ ghét mấy đứa nhỏ ồn ào khóc nháo, lại càng không vì chúng còn nhỏ mà nương tay hay niềm nở.
“Cháu có phải cái ô tô đâu mà đụng ông đau?” Ông hừ lạnh một tiếng, cằm hơi nhấc lên, dùng đuôi mắt liếc nhìn nhóc con còn chưa cao tới đầu gối mình.
Tròn vo một cục, đúng là dễ thương thật, nhưng trông có vẻ không được lanh lắm, ngơ ngơ ngáo ngáo, chẳng nhanh nhẹn gì cả.
Hừ, ông ghét nhất là mấy đứa ngốc nghếch.
“May quá, Viên Viên không phải ô tô, không lại đụng đau ông mất.” Cô bé vừa nói vừa đứng thẳng dậy, xoa xoa đầu rồi nghiêng người nhường đường cho ông lão: “Ông nhớ đi cẩn thận nha!”
Ông lão: “…”
Vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để chiến đấu ba trăm hiệp với một đứa trẻ hư, giờ bị sự mềm mại dễ thương này đ.ấ.m một cú vào… bông gòn?
Viên Viên quay lại bên cô nhân viên, chủ động đưa tay ra: “Chị ơi……”
Cô ấy vội nắm lấy tay cô bé, đợi ông lão rời đi rồi mới lo lắng cúi xuống hỏi: “Bé con, em có bị đau không? Có chỗ nào bị đụng hay bị thương không? Tay có đau không? Chân thì sao?”
“Không đau ạ, ông ấy không phải ô tô nên không đụng đau Viên Viên đâu.” Cô bé liên tục đảm bảo, trông vẫn lanh lợi hoạt bát như thường, hoàn toàn không có dấu hiệu sắp khóc.
Chị nhân viên dù trong lòng vẫn còn lo lắng, nhưng đành phải dắt cô bé quay lại giao cho… anh.
Dù sao thì nãy giờ đi cũng đã gần nửa tiếng, nếu kéo dài nữa thì khó ăn khó nói lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-109-doa-hoa-xinh-dep-day-gai-goc.html.]
Và rồi, khi cô ấy dẫn Viên Viên đến gần khu phòng riêng, liền chạm phải ánh mắt đang ngồi chờ ở khu nghỉ của Úc Cẩm Kiêu.
Trời ơi...
Chỉ với một ánh nhìn đó, cô phục vụ cảm giác như có một con d.a.o kề ngay cổ mình, những ảo giác kinh khủng do tự mình hù dọa mình ban nãy lại lũ lượt kéo về.
Không thể phủ nhận rằng, khi người đàn ông ấy yên lặng ngồi đó, khí chất trên người anh cuốn hút đến mức khiến người khác khó lòng rời mắt.
Nhưng thứ khiến người ta kinh sợ hơn cả là cảm giác nguy hiểm toát ra từ anh.
Từ sau khi Úc Cẩm Kiêu độc thân trở lại, không ít phụ nữ tìm mọi cách tiếp cận. Dù có là đóa hoa độc đẹp đến mấy, vẫn có người sẵn sàng liều mạng vì nó.
Nhưng kết cục của họ… đều rất thê thảm.
Người muốn leo lên giường anh thì bị treo trên cây suốt ba ngày, như miếng thịt xông khói quay tròn trước phố lớn người qua kẻ lại.
Kẻ dùng công việc làm cớ để tiếp cận rồi giở chiêu lấy lòng, thì bị cả ngành phong sát, suýt nữa phải ra đường ăn xin.
Người lén bỏ thuốc thì bị anh thản nhiên đổi ly rượu, sau đó tiễn thẳng đến bệnh viện rửa ruột cả đêm, để lại một đời ám ảnh.
Úc Cẩm Kiêu chưa từng nương tay chỉ vì đối phương là phụ nữ. Chỉ cần khiến anh nổi “sát tâm”, thì tuyệt đối không có chuyện “nể tình”.
Dần dần, ai cũng biết Úc Cẩm Kiêu là đóa hoa độc vừa đẹp vừa đầy gai, ai lại gần… là chết.
Dòng suy nghĩ hỗn loạn khiến cô phục vụ bị nỗi sợ che lấp cả cảm giác ngưỡng mộ, hai tay đan chặt vào nhau, căng thẳng đến mức ướt đẫm mồ hôi.
“Đi đâu mà lâu thế?” Quả nhiên, vừa mở miệng là giọng điệu lạnh như băng đầy mất kiên nhẫn của Úc Cẩm Kiêu.
Viên Viên nhảy chân sáo chạy lại, vui vẻ xoay một vòng tại chỗ: “Vì Viên Viên bẩn quá nên chị ấy phải rửa mãi, ta da ta da ~ giờ sạch ơi là sạch luôn! Đúng không ạ!”
“Giữa trán sao lại đỏ một mảng thế kia?” Úc Cẩm Kiêu lại hỏi tiếp.
Trái tim vừa mới hạ xuống của cô phục vụ đột ngột nhảy bật lên, suýt nữa thì bay khỏi họng.
Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ lần này lại là mình bị đổ vạ nữa sao trời!