Cách nói uyển chuyển khiến Úc Viên Viên không thể hiểu được, cô bé cố gắng tiêu hóa lời của anh trai một lúc, nhưng kết quả là tiêu hóa không nổi, vẫn không hiểu ý cậu.
Úc Minh Hi nhìn ánh mắt cô bé liền hiểu ra: "Em gái em... đã mất rồi."
"Gì cơ!" Đồng tử Úc Viên Viên co rút, sợ hãi đến mức như muốn tan biến tại chỗ.
Em bé đáng yêu như vậy mà lại mất rồi!
Cái c.h.ế.t mà Úc Viên Viên hiểu là vĩnh viễn rời xa thế giới này, không bao giờ có thể đoàn tụ với ba mẹ, người thân yêu thương nữa, biến thành một nắm tro tàn, cuối cùng được chôn xuống đất và nở ra một bông hoa nhỏ không biết nói, không biết suy nghĩ.
Mặc dù cách hiểu này cũng đã giảm bớt sự tàn khốc, nhưng đối với Úc Viên Viên, đây đã là một điều đủ tàn nhẫn rồi.
"Huhu, tại sao ạ..." Mắt Úc Viên Viên đỏ hoe nức nở: "Viên Viên còn chưa được chơi với em ấy lần nào."
Úc Minh Hi không thể giải thích cho cô bé nghe. Mọi chuyện đều quá tàn nhẫn, quá đau lòng. Ngay cả cậu khi nhớ lại cũng cảm thấy tim đau nhói khó chịu.
Quá khứ hiện về trước mắt, những ký ức bị Úc Minh Hi cố gắng kìm nén bỗng nhiên mất kiểm soát, tuôn trào không ngừng.
Khi em gái được ba tháng tuổi, cô bé đã bị bắt cóc. Bọn bắt cóc rõ ràng nhắm vào ba, cố ý gây khó dễ đòi một khoản tiền chuộc, nhưng lại đột nhiên đổi ý khi nhận tiền chuộc, không trả lại em gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-115-mai-mai-khong-tha-thu-cho-ba.html.]
Ba, người ban đầu đi giao tiền chuộc, đã bất chấp mạng sống lái xe đuổi theo suốt chặng đường. Chiếc xe của bọn bắt cóc đ.â.m vào một chiếc xe ngược chiều trên cầu, mất lái ngay lập tức, lao xuyên qua hàng rào và rơi xuống dòng sông cuồn cuộn bên dưới cầu.
Khi vớt được chiếc xe lên thì trời đã tối, cửa xe mở toang, bên trong không có cả bọn bắt cóc lẫn em gái.
Mẹ và ba đau lòng tột cùng, luôn túc trực bên bờ sông chờ đợi. Chỉ cần không nhìn thấy thi thể, họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ tia hy vọng cuối cùng. Bọn bắt cóc biến mất, cửa xe mở toang, có lẽ... có lẽ bọn bắt cóc đã đưa em gái cùng trèo lên bờ...
Đúng vậy, lúc đó cậu, ba, mẹ và Ánh Trạch đều nghĩ như vậy. Nhưng chưa đầy hai ngày sau, cảnh sát vớt được t.h.i t.h.ể của bọn bắt cóc. Xung quanh t.h.i t.h.ể sưng tấy, bốc mùi hôi thối không có bóng dáng em gái... dù là một t.h.i t.h.ể nhỏ xíu.
Họ tiếp tục vớt gần nửa tháng, rồi tìm thấy chiếc khăn quấn màu hồng mà khi bị bắt cóc em gái có đeo, ở cách đó hàng chục km về phía hạ lưu. Chiếc khăn bẩn đến mức gần như không thể nhận ra, bị cành cây mắc vào tạo thành những lỗ thủng lớn nhỏ.
Bây giờ Úc Minh Hi nhớ lại vẫn thấy chiếc khăn nhỏ bé đó còn tàn nhẫn hơn cả một thi thể. Không nhìn thấy thi thể, mẹ và ba vẫn không chịu từ bỏ, nhưng hy vọng mỗi ngày đều dần tắt lịm.
Khi đội trục vớt quyết định rút đi, dáng vẻ của ba thật đáng sợ, là sự tiều tụy và im lặng mà Úc Minh Hi chưa từng thấy. Cũng chính vào ngày hôm đó, mẹ không thể chịu đựng được nữa đã đề nghị ly hôn. Bọn bắt cóc nhắm vào ba, nhưng em gái lại vì thế mà mất, mẹ sẽ mãi mãi không thể tha thứ cho ba.
Úc Minh Hi không biết đội trục vớt đã nói gì với ba mẹ, nhưng bản thân cậu đã lên mạng tìm kiếm một số thông tin. Cây cầu lớn đó từng có người nhảy xuống, t.h.i t.h.ể không bao giờ được tìm thấy, một người lớn cao một mét tám cũng không tìm thấy được, huống chi là một em gái mới ba tháng tuổi.
Cá trong sông, những dòng xoáy phức tạp, và những tảng đá sắc nhọn. Tất cả đều có thể trở thành nguyên nhân hủy hoại t.h.i t.h.ể của em gái. Ngay cả bọn bắt cóc cũng không thể sống sót, huống chi là em gái mới ba tháng tuổi.
Không tìm thấy thi thể, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng em gái thật sự đã không còn nữa. Tang lễ đơn giản kết thúc, mẹ mang hành lý rời khỏi nhà, chôn trong bia mộ là quần áo và đồ chơi của em gái.