Cô bé vừa mới tỉnh giấc đang mơ màng dụi mắt, lúc này mới nhìn rõ trước mặt mình không phải là anh trai, mà là một cây cảnh lớn cao gần bằng cậu.
Úc Viên Viên ngáp một cái thật lớn, ôm chú sư tử nhỏ mơ màng đi về phía phòng ngủ.
Không lâu sau, cô bé đã rửa mặt đánh răng xong xuất hiện trên cầu thang. Để xuống ăn cơm, cô bé nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn cầu thang, ngồi xổm từ từ đi xuống.
Ban đầu, người làm và Úc Minh Hi sẽ lo lắng chạy đến bế cô bé. Nhưng Úc Viên Viên thích tự đi, mỗi lần tự bò xuống lại có cảm giác cực kỳ thành tựu và đòi khen ngợi, dần dà mọi người không còn can thiệp nữa, chỉ lặng lẽ dõi theo cái đầu nhỏ đang bò xuống và luôn sẵn sàng lao đến đỡ cô bé khi bị ngã.
May mắn thay, Úc Viên Viên trông ngốc nghếch nhưng có những chuyện lại rất thông minh. Biết chân mình không vững, còn biết bám vào tay vịn để lấy sức, ngồi xổm từng bậc từng bậc đi xuống, đi lại khá vững vàng.
"Chào buổi sáng anh cả, chào buổi sáng anh hai ~" Cô bé vừa đến bàn ăn đã lớn tiếng chào hai người anh.
Úc Minh Hi cười đáp lại, Úc Ánh Trạch bình tĩnh liếc nhìn cô bé rồi tiếp tục cắm cúi ăn cơm.
Úc Cẩm Kiêu đã ngồi vào chỗ từ lâu đang xem điện thoại, chờ mãi chờ mãi... Lạ thật, sao không chào buổi sáng anh?
"Úc Viên Viên..." Úc Cẩm Kiêu nín nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn bị sự đối xử khác biệt của cô bé này khơi gợi sự tò mò: "Tại sao con chỉ chào buổi sáng các anh trai?"
Dì Trần đã mang đồ ăn lên bàn, chiếc bánh bao đậu đỏ hình chú heo nóng hổi đã bị Úc Viên Viên cắn mất đầu. Miệng ngậm đầy thức ăn, cô bé xoay người mất một lúc lâu, miễn cưỡng mới có thể phát ra tiếng: "Sáng nay con đã nói chuyện với ba rồi, không thể nói chào buổi sáng nữa ạ."
Úc Cẩm Kiêu: "... Đây là quy định của ai vậy."
"Quy định của Viên Viên ạ."
Lại bị cô bé thành công lừa vào vòng lặp.
Ăn sáng xong, Úc Minh Hi và Úc Ánh Trạch đều phải đi học, Cao Châu cũng đến tiễn Úc Cẩm Kiêu đến công ty.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-120-co-don-va-dang-thuong.html.]
Đợi đến khi mọi người trong nhà lần lượt ra ngoài, Úc Viên Viên đột nhiên nhận ra, hôm nay chỉ có một mình cô bé ở nhà! Anh cả không có, anh hai cũng không có, ba cũng không có! Không ai chơi với cô bé nữa rồi sao.
Tài xế đón Úc Minh Hi và Úc Ánh Trạch đã đến từ lâu, ngoài cổng sân, dưới những bụi hồng phấn nở rộ, một cô bé mặc váy công chúa trắng đang cố gắng vẫy tay trước xe.
"Anh cả phải nhớ Viên Viên nha, anh hai cũng phải nhớ Viên Viên đó nhé." Nói rồi, ánh mắt cô bé ngày càng tối lại và buồn bã: "Viên Viên sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ các anh về."
Úc Minh Hi chưa bao giờ không muốn đi học như lúc này, cậu hạ cửa kính xe, nắm chặt bàn tay nhỏ của Úc Viên Viên và dỗ dành một cách đầy mong mỏi.
Úc Ánh Trạch ngồi ở phía bên kia vốn không muốn làm mọi chuyện trở nên như kiểu chia li là ngàn năm không gặp, cậu nhét tai nghe vào và phớt lờ giọng nói trẻ con của cô bé. Kết quả là lên xe rất lâu rồi mà xe vẫn chưa khởi động, cuối cùng cậu không nhịn được tháo một bên tai nghe ra nhìn ra cửa sổ
Úc Viên Viên không đủ cao, để nhìn thấy Úc Minh Hi, cô bé nhón chân cố gắng đặt tay lên cửa kính xe để lấy sức. Cái đầu nhỏ cố gắng nhô ra một nửa, lông mày nhướng lên, đôi mắt to như quả nho đen cố gắng mở to. Miệng bị cửa kính che khuất nhưng vẫn kiên trì nói chuyện với Úc Minh Hi.
Dáng vẻ đó khiến Úc Ánh Trạch chợt nhớ đến chú chó nhỏ nằm phục trước cửa mà cậu thấy trên mạng vào tối qua.
"Úc Viên Viên, em lại đây một chút." Úc Ánh Trạch ngoắc tay, nghiêm túc gọi cô bé lại.
Cô bé đang nằm phục trước cửa xe của Úc Minh Hi chuyển sang phía Úc Ánh Trạch.
"Anh hai, anh hai, anh muốn nói gì với Viên Viên vậy ạ." Úc Viên Viên cố gắng nhún chân, chỉ có ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy mắt của Úc Ánh Trạch.
Cái đầu nhỏ lông xù cọ cọ bên cửa kính xe, nhìn gần càng đáng yêu!
"Không có gì, trêu em thôi." Úc Ánh Trạch sau khi ngắm nghía cận cảnh thì mãn nguyện kéo cửa kính xe lên.
Tài xế từ từ khởi động, tốc độ xe nhanh chóng bỏ lại bóng hình nhỏ bé đó phía sau.
Úc Ánh Trạch lơ đãng quay đầu nhìn lại phía sau, khi nhìn thấy cái thân hình nhỏ bé đứng ngây người ở đó, dáng vẻ cô đơn và đáng thương... trong lòng cậu đột nhiên trỗi dậy một cảm giác tội lỗi mạnh mẽ.