Xuyên Thành Cung Nữ Phải Chinh Phục Nam Chính - Chương 85

Cập nhật lúc: 2024-11-03 03:49:08
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Xá Ngư mặc bộ đồ trắng toát, cung nhận tội.

Hắn đợi ngoài cửa cung một lát, hầu đưa tới điện Cần Chính, cúi đầu : “Giang đại nhân, bệ hạ ở bên trong ạ.”

Giang Xá Ngư bước .

Vị vua lạnh nhạt ngay ngắn long ỷ màu vàng kim.

Cặp mắt đen tuyền âm u lạnh lẽo.

Đang đượm vẻ buốt giá.

Giang Xá Ngư cung kính quỳ gối chân .

“Vi thần tham kiến bệ hạ.”

“Giang Xá Ngư, ngươi tội ?”

“Vi thần tội ạ.”

“Ngươi phạm tội gì?”

Giang Xá Ngư cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ bi ai, cất giọng hổ thẹn: “Sau khi cứu hoàng hậu nương nương, vi thần nên sai báo cáo với bệ hạ ngay, chứ nên tham lấy công lớn, mưu toan bắt hết kẻ gian về một lưới.”

Ánh mắt Tiêu Trường Uyên chứa đầy sự mỉa mai.

“Nói tiếp .”

Giang Xá Ngư chậm rãi thưa: “Vi thần từng duyên gặp tên nghịch tặc Sở Nghị mấy . Buổi tối hôm nọ, Sở Nghị đột nhiên mang hoàng hậu nương nương đến phủ của vi thần, uy h.i.ế.p vi thần, bắt thần cho ẩn tại phủ, bằng sẽ vu oan vi thần là đồng đảng, còn lấy tính mạng của hoàng hậu nương nương ép buộc thần. Để cứu Hoàng Hậu, vi thần đành lá mặt lá trái với Sở Nghị. Vi thần thấy Sở Nghị vẻ toan tính lắm, dường như còn ấp ủ âm mưu khác. Vi thần sợ gây bất lợi cho bệ hạ, nên hỏi thăm bóng gió nhiều , ai ngờ, hành động khiến Sở Nghị hoài nghi. Vi thần đành gạt rằng, vợ mất của vi thần khuôn mặt giống với Hoàng Hậu. Nhìn thấy Hoàng Hậu, vi thần nhớ tới phu nhân của , vi thần lo sẽ gì bất lợi cho Hoàng Hậu, nên mới hỏi thăm chuyện . Sở Nghị thì quả nhiên tin là thật, ép vi thần và hoàng hậu nương nương kết vợ chồng, khống chế vi thần, bắt thần bán mạng cho . lúc hoàng hậu nương nương bỗng tỉnh , nhưng ngài mất hết ký ức. Vì cứu Hoàng Hậu, vi thần đành gạt ngài rằng vi phần là chồng của Hoàng hậu, hòng giấu giếm Sở Nghị, đạt lòng tin của …”

Bây giờ Giang Xá Ngư cảm thấy vô cùng may mắn. May mà hôm qua đưa Sở Nghị và Diệp Tố Hinh khỏi phủ, bây giờ chẳng ai thể đối chất với , bịa thế nào tùy thích.

Đằng tấm bình phong bằng gỗ tử đàn điêu khắc cảnh núi sông lầu các.

Vân Phiên Phiên dỏng tai lên, cẩn thận lắng Giang Xá Ngư giải thích ngọn nguồn. Hóa Tiểu Hoa thực sự là hoàng hậu của Tiêu Trường Uyên. Tuy cô cũng gần tin Tiêu Trường Uyên , nhưng sự thật từ miệng Giang Xá Ngư, cô vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Nhân vật phản diện khủng ham nữ sắc, thanh tâm quả dục, cô độc chịu c.h.ế.t nền tuyết lạnh ở trong nguyên tác.

Kiếp , Hoàng Hậu cơ đấy.

Giang Xá Ngư cúi đầu tiếp: “Sở Nghị quả nhiên trúng kế, vi thần định rằng, khi lấy lòng tin của Sở Nghị, vi thần sẽ thâm nhập đồn địch, bắt hết một mẻ lũ kẻ cắp . vi thần sợ rút dây động rừng, nên báo cáo với bệ hạ, xin bệ hạ trách phạt ạ.”

Giang Xá Ngư xong thì cúi gằm đầu xuống, dám ngẩng lên biểu cảm của Tiêu Trường Uyên.

Vân Phiên Phiên đằng bình phong hết đống lý do thì gật đầu lia lịa. Hóa chuyện là như thế, xem Giang Xá Ngư cũng cố ý lừa gạt cô , tất cả đều là vì âm mưu cao cả hơn, cô thể thấu hiểu mà.

Trong cung điện xa hoa hoành tráng.

Căn phòng yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Tiêu Trường Uyên đột nhiên bật một tiếng khẩy khẽ khàng.

“Nói …”

Chàng ngước đôi mắt âm u hiểm độc lên, châm chọc Giang Xá Ngư, vẻ hằn học lạnh lẽo giăng đầy trong đáy mắt.

“Trẫm còn cảm tạ ngươi vì cứu Hoàng Hậu ?”

Giang Xá Ngư sát khí chút giấu giếm trong giọng Tiêu Trường Uyên, mặt trắng nhách như tờ giấy vì sợ.

“Vi thần dám…”

Hắn lo Tiêu Trường Uyên thấu lời dối của , sợ tới nỗi ngợm run lẩy bẩy, m.á.u trong cơ thể lạnh toát, như đóng thành băng.

Giọng buốt giá của vị vua vang lên ở đằng .

“Sở Nghị ở ?”

Mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng Giang Xá Ngư: “Hồng nhan tri kỷ Diệp Tố Hinh của Sở Nghị đang cãi cọ mâu thuẫn với , hai kẻ đó mất tích. Hoàng Hậu cũng việc ạ.”

Vân Phiên Phiên chớp chớp mắt đằng tấm bình phong, đúng là Diệp Tố Hinh và Sở Nghị đang gây thật, về thấy họ nữa, hóa là họ mất tích

Tiêu Trường Uyên long ỷ, yên lặng một lúc lâu.

Giang Xá Ngư quỳ gối mặt nền lạnh băng. Hắn nhận ánh mắt khát m.á.u ngập tràn sát ý của Tiêu Trường Uyên đang xẹt qua , tựa như con d.a.o nhỏ khoét một lớp da thịt . Hắn hãi quá, rét run, trái tim đập dồn dập trong lồng ngực.

Mãi lâu , mới thấy giọng hờ hững của vị vua.

“Được , lui .”

Giang Xá Ngư như đại xá, thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi dậy, lui khỏi điện vàng. Lớp áo lưng ướt sũng mồ hôi từ lâu.

Nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, bấy giờ Giang Xá Ngư mới cảm thấy sống nữa, vẫn còn hãi hùng khiếp vía.

Giang Xá Ngư , Tiêu Trường Uyên trầm giọng với Vân Phiên Phiên núp bình phong: “Xuất hiện .”

Vân Phiên Phiên ngoài.

Tiêu Trường Uyên hỏi: “Bây giờ tin trẫm ?”

Vân Phiên Phiên lẳng lặng gật đầu.

Tiêu Trường Uyên duỗi tay: “Lại đây.”

Vân Phiên Phiên do dự một lát mới qua.

Tiêu Trường Uyên kéo Vân Phiên Phiên lòng , cúi đầu định hôn cô, nhưng Vân Phiên Phiên đẩy . Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày: “Tại nàng từ chối trẫm? Giang Xá Ngư giải thích rõ ràng , nàng chính là Hoàng hậu của trẫm.”

Vân Phiên Phiên yếu ớt đáp: “ ký ức của Hoàng Hậu, ngài vẫn là dưng với thôi.”

Cặp mắt đen sâu hun hút của Tiêu Trường Uyên cô: “Vậy nàng dửng dưng với trẫm đến bao giờ?”

Vân Phiên Phiên gương mặt ửng hồng .

“Không nữa.”

Mỗi tới gần Tiêu Trường Uyên, tim cô đập loạn xạ. Ban đầu, cô tưởng đang sợ , nhưng giờ ngẫm , thật cô đang rung động .

Cô tham lam mê mẩn vòng tay rộng lớn ấm áp của .

yêu là Tiểu Hoa.

Tiêu Trường Uyên vẻ lạnh lùng đáng sợ, nhưng thật là một tình vô cùng dịu dàng.

cho phép hôn cô.

Thì thật sự sẽ hôn cô.

Chàng tôn trọng cô.

Ánh mắt Tiêu Trường Uyên những kẻ khác vô cùng đáng sợ.

khi cô, ánh mắt đỗi dịu dàng.

Anh bạo quân luôn cô chăm chú bằng ánh mắt ôn hoà.

Chàng yêu chiều cô bao.

Nếu còn như nữa.

Cô sợ rằng sẽ thật sự lòng Tiêu Trường Uyên mất.

Cô nhất định giữ cách với .

Hai về phía tẩm cung, Vân Phiên Phiên còn bước cửa tẩm cung thì thấy tiếng giấy sột soạt. Có một chuyện cô hỏi từ lâu, nhưng lúc cô sợ dám hỏi. Bây giờ cô chắc chắn Tiêu Trường Uyên nguy hiểm, nên cô đánh bạo hỏi .

“Tại gian điện dán đầy bùa ạ?”

Tẩm cung của Tiêu Trường Uyên dán đặc kín những lá bùa vàng vẽ bằng chu sa, đống hình vẽ rồng bay phượng múa màu đỏ khiến gian tẩm điện xa hoa lộng lẫy vẻ vô cùng quái dị khó lường. Tựa như nơi tẩm cung của hoàng đế, mà là sào huyệt của Ma Vương .

Vân Phiên Phiên mà phát ngộp.

Tiêu Trường Uyên cụp mi, trầm giọng : “Hai năm nàng hôn mê, mất ý thức. Để giam giữ linh hồn nàng, trẫm vời Đạo sĩ tới phép khóa hồn, nhốt hồn phách của nàng trong gian tẩm điện mãi mãi, để nàng bao giờ trốn .”

Vân Phiên Phiên sửng sốt, cô đột nhiên nảy một ý. Thực cần thiêu c.h.ế.t cô , họ chỉ cần gọi đạo sĩ đuổi vong, đổi hồn Tiểu Hoa về . Cô đang định ngẩng đầu lên tin vui cho Tiêu Trường Uyên, nhưng khi cặp mắt đen láy âm u lạnh lẽo của Tiêu Trường Uyên.

Một nỗi niềm lưu luyến đột nhiên trào dâng trong lòng cô.

Rõ ràng cô chỉ mới quen một ngày, nhưng cô cảm giác như yêu đàn ông nhiều năm.

Vân Phiên Phiên hạ giọng, cất lời: “Tiêu Trường Uyên, ngài phát hiện khác gì ư?”

Tiêu Trường Uyên : “Phiên Phiên hơn .”

Vân Phiên Phiên: “…”

Bây giờ là lúc để tỏ tình với Tiểu Hoa !

Vân Phiên Phiên lập tức biến thành yêu tinh chanh.

Lòng cô vô cùng chua xót.

Thôi, đau dài bằng đau ngắn.

Vân Phiên Phiên nhanh chóng rõ ràng với Tiêu Trường Uyên khi rơi bể tình: “Tiêu Trường Uyên, thật là Vân Phiên Phiên , ngài từng tới mượn xác hồn ?”

Đồng tử của Tiêu Trường Uyên co .

“Nàng nhớ ?”

Vân Phiên Phiên sửng sốt: “Nhớ gì cơ?”

Tiêu Trường Uyên Vân Phiên Phiên một lát.

“Không gì, nàng tiếp .”

Vân Phiên Phiên thấy khó hiểu, cô tiếp: “ thật sự là Vân Phiên Phiên mà ngài nghĩ . Tuy tên của cũng là Vân Phiên Phiên, nhưng thuộc về nơi , đến từ thế kỷ 21.”

Vân Phiên Phiên đành lòng với Tiêu Trường Uyên rằng thế giới chỉ là một quyển tiểu thuyết, nên cô bịa chuyện: “Thế kỷ 21 chính là tương lai hai ngàn năm . tại vượt thời tới đây, nhưng ngài thể gọi đạo sĩ tới phép, xua khỏi cơ thể , như Vân Phiên Phiên mà ngài thích sẽ về thôi.”

Tiêu Trường Uyên : “Không cần gọi đạo sĩ tới xua hồn , nàng chính là Vân Phiên Phiên mà thích.”

Vân Phiên Phiên ngẩn , thất thần .

“Tại ngài chắc chắn như thế?”

Tiêu Trường Uyên chậm rãi giơ tay lên, dịu dàng chạm khóe mắt Vân Phiên Phiên: “Đôi mắt của Phiên Phiên như mắt mèo . Dù nàng hóa thành tro, trẫm vẫn nhận nàng.”

“Ngài hiểu , con ma ám khác đấy.”

Tiêu Trường Uyên trầm giọng : “Trẫm hiểu hết tất cả, bởi vì Phiên Phiên của trẫm cũng đến từ tương lai.”

Vân Phiên Phiên ngơ ngẩn.

“Ngài ?”

Tiêu Trường Uyên chậm rãi giải thích: “Nàng chính là nàng . Nàng đến từ hai ngàn năm , nàng nàng đoạn lịch sử , nàng kể trẫm là một vị vua tàn bạo nổi tiếng trong lịch sử.”

Vân Phiên Phiên ngơ ngác hỏi: “Sao nhớ gì?”

“Bởi vì Phiên Phiên của trẫm mất trí nhớ .”

Cuối cùng Vân Phiên Phiên hiểu , tại tên của Tiểu Hoa giống tên cô, tại những món ăn mà Tiểu Hoa thích cũng giống những món ăn cô thích. Hóa cô chính là cô nàng Tiểu Hoa .

thấp thỏm: “ là cô thật ?”

Tiêu Trường Uyên : “Nàng qua đây với trẫm.”

Chàng cùng kiệu vua với Vân Phiên Phiên tới kho riêng, nơi chất đầy những món đồ quý hiếm rực rỡ muôn màu. Vân Phiên Phiên đống vàng bạc châu báu xung quanh mà mắt chữ A mồm chữ O. Tiêu Trường Uyên dẫn Vân Phiên Phiên tới một cái rương đựng đồ trong kho riêng. Chàng mở rương . Những đồ vật trong chiếc rương phù hợp với kho riêng của , trong là mấy bộ quần áo mộc mạc, và vài quyển sách.

Với một xấp giấy.

Giấy đặc kín những dòng chữ ngay ngắn.

Tiêu Trường Uyên đưa chồng giấy cho Vân Phiên Phiên.

“Đây là sách kinh mà nàng tự tay chép.”

Năm , lúc trốn , Vân Phiên Phiên chỉ mang theo ngân phiếu, cô quẳng hết đống tay nải còn ở quán trọ.

Khi đó, Tiêu Trường Uyên đuổi tới quán trọ, tuy tức giận cùng cực, nhưng vẫn quên cất hết đống đồ kho riêng quý báu của . Xấp giấy chính là những bản Thanh Tĩnh kinh Vân Phiên Phiên chép tay năm .

Vân Phiên Phiên nhận xấp giấy từ tay Tiêu Trường Uyên, thấy những dòng chữ quen thuộc trang giấy, cô chậm rãi mở to đôi mắt hạnh trong trẻo: “Đây là nét chữ của …”

“Bây giờ nàng tin trẫm ?”

Vân Phiên Phiên ngẩn ngơ mãi hồn.

Tiêu Trường Uyên : “Không tin cũng , bao giờ nàng phục hồi ký ức , nàng sẽ tin trẫm thôi.”

Vân Phiên Phiên ngơ ngác ngước mi lên.

thể phục hồi ký ức ư?”

Tiêu Trường Uyên nắm tay Vân Phiên Phiên, ngón tay mảnh khảnh trắng muốt vuốt ve cổ tay cô. Đôi mắt tối tăm đen kịt vết thương của cô, bằng giọng lạnh lẽo âm u: “Vốn dĩ nàng nhớ , nhưng về một chuyện ngoài ý xảy .”

Lúc đầu, tưởng Vân Phiên Phiên mất ký ức vì hôn mê quá lâu. Nếu nàng mất trí nhớ vì nguyên nhân , thì Tiêu Trường Uyên mong rằng Vân Phiên Phiên sẽ mất trí nhớ mãi mãi.

Bởi vì như , thể chiếm hữu nàng vĩnh viễn.

về thấy vết thương cổ tay nàng.

Chàng cũng từng vết thương thế .

Chiêu Diễm Đế từng khống chế bằng cổ trùng. Chàng cực kỳ căm hận sự kiểm soát của lão quái vật . Chàng cổ trùng sẽ ăn mòn thể con như tằm ăn dâu, lôi con sâu đang hại Vân Phiên Phiên khỏi thể nàng.

nàng sẽ phục hồi ký ức.

Sẽ tìm đường về nhà.

Mãi mãi rời xa .

Vân Phiên Phiên Tiêu Trường Uyên đầy vẻ trông mong: “Vậy bao giờ thì thể phục hồi ký ức? mau chóng nhớ tất cả.”

“Vì ?”

Vân Phiên Phiên đỏ mặt : “Vì sớm liệu yêu .”

Tiêu Trường Uyên sửng sốt, ánh mắt dịu : “Phiên Phiên mất trí nhớ mà vẫn thích trẫm ?”

Vân Phiên Phiên ngượng ngùng gật gật đầu.

Gò má nõn nà nóng rẫy lên.

“Thích ạ.”

“Đừng thích trẫm nhiều như thế.”

Tiêu Trường Uyên dịu dàng hôn lên mi cô: “Nàng chỉ cần thích trẫm một chút thôi là .”

“Tại chỉ cần một chút thôi?”

“Bởi vì nếu nàng thích trẫm quá nhiều, nàng sẽ chịu tổn thương. Hai năm , nàng chắn một mũi tên cho trẫm, trẫm suýt mất nàng. Trẫm nếm trải ác mộng mất nàng thứ hai. Trẫm thà rằng nàng trái tim, chỉ thích trẫm chút đỉnh. Chí ít như , nàng thể sống mãi mãi.”

Nếu Phiên Phiên của yêu .

Nàng sẽ rời xa .

nếu Phiên Phiên của yêu quá nhiều.

Nàng cũng sẽ rời bỏ .

Đâu cũng là .

Tiêu Trường Uyên thà rằng nàng yêu quá nhiều.

Làm một kẻ vô ơn vô tình trái tim.

Còn hơn để nàng c.h.ế.t vì .

Tiêu Trường Uyên bao giờ nếm trải cảm giác tan nát trái tim nữa.

Vân Phiên Phiên thì thầm: “ hứa với .”

Tiêu Trường Uyên hài lòng nheo cặp mắt phượng .

“Vậy bây giờ trẫm thể hôn nàng ?”

Vân Phiên Phiên đỏ mặt lên, lảng mắt qua chỗ khác.

“Được, ạ.”

Tiêu Trường Uyên nhịn suốt hai năm, rốt cuộc giờ khắc , cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-cung-nu-phai-chinh-phuc-nam-chinh/chuong-85.html.]

Trăng sáng treo cao, trăng tỏ thưa.

Giang Xá Ngư đang chuẩn ngủ thì bỗng thấy tiếng đập cửa vọng từ bên ngoài, hỏi: “Ai thế?”

Không bất kỳ tiếng động gì phát bên ngoài.

Hắn tưởng đấy là hầu nên đẩy cửa , nhưng ngờ rằng, kẻ ngoài cửa là Tiêu Trường Uyên.

Ánh trăng mát lạnh rọi lên khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo của vị vua, khiến gương mặt hờ hững dửng dưng của ma mị đáng sợ như ác quỷ g.i.ế.c trèo từ luyện ngục.

Mặt Giang Xá Ngư lập tức trắng bệch như giấy vì sợ.

Đôi mắt giá băng của Tiêu Trường Uyên về phía .

“Sao? Ngạc nhiên lắm hả?”

“Bệ hạ tha mạng…”

Ác mộng hai năm tái hiện nữa, Tiêu Trường Uyên xách cổ áo Giang Xá Ngư lên, những cú đ.ấ.m hung tợn nện lên mặt như bão táp mưa sa.

Mắt Giang Xá Ngư tối sầm, tơ m.á.u tanh ngọt ọc lên cổ họng. Hắn thấy giọng độc địa khát m.á.u của Tiêu Trường Uyên vẳng bên tai : “Trẫm còn tưởng lúc lên chầu vua hôm nay, ngươi chuẩn sẵn sàng để xuống địa ngục, nhưng xem trẫm đánh giá ngươi quá cao. Một con kiến nực như ngươi mà cũng dám lừa trẫm hết đến khác. Giang Xá Ngư, ngươi thử xem, trẫm nên bóp c.h.ế.t ngươi thế nào đây…”

Tiêu Trường Uyên bẻ gãy từng tấc xương Giang Xá Ngư. Hệt như hai năm , tay chân của Giang Xá Ngư gãy nát, rơi cơn ác mộng thể động đậy.

Hắn những tưởng thể sống quá hôm nay.

Nào ai ngờ, Tiêu Trường Uyên buông tha cho .

Tay chân Giang Xá Ngư động đậy gì , nhưng họng vẫn thể phát tiếng. Hắn mặt nền lạnh băng, đầy thương tích. Hắn mặt , hỏi bằng giọng khản đặc: “Tại tha cho ?”

Ánh mắt Tiêu Trường Uyên lạnh buốt: “Bởi vì ngươi đúng một việc, đó chính là cứu Hoàng hậu của trẫm.”

Giang Xá Ngư nhớ tới Vân Phiên Phiên.

Mặt bỗng dại .

Tiêu Trường Uyên bằng giọng giá lạnh: “Kẻ thả cổ trùng Vân Phiên Phiên giờ đang trốn ở ?”

“Vi thần .”

“Giang Xá Ngư, nên gọi ngươi là Lý Ngư, Ngũ hoàng tử của nước Bắc Ung nhỉ…”

Đồng tử của Giang Xá Ngư co chặt , hỏi: “Làm ngươi …”

Tiêu Trường Uyên khẩy: “Ngươi tưởng những gì ngươi thật sự thần quỷ ư?”

“Vậy tại ngươi còn cho quan?”

Tiêu Trường Uyên ngạo mạn bằng ánh mắt châm chọc.

“Lũ kiến hôi chúng bay khác gì ?”

Ở trong mắt Tiêu Trường Uyên, kiến của nước Bắc Ung chẳng khác gì kiến của nước Mặc cả.

Toàn Giang Xá Ngư lạnh toát, cơn ác mộng còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của : “Người bỏ cổ trùng thể Hoàng Hậu là Sở Nghị, nhưng hiện giờ Sở Nghị mất trí nhớ, giải cổ thì chỉ thể tìm Khương Khương.”

“Khương Khương, con gái của Vua cổ trùng?”

ạ.”

“Khương Khương ở ?”

Giang Xá Ngư đáp: “Vi thần ạ.”

“Ngươi tín vật của cô ?”

“Vi thần lục lạc gọi cổ trùng của cô .”

Tiêu Trường Uyên tìm thấy lục lạc trong thư phòng, bỏ mặc Giang Xá Ngư, bay khỏi phủ họ Giang bằng khinh công.

Sau nửa đêm, Nhụy Nhi mới phát hiện Giang Xá Ngư im bất động nền đất, cô ả vội gọi đại phu.

Giang Xá Ngư băng kín như đòn bánh tét nữa.

Mấy bữa nay, kinh thành xảy ba chuyện lớn liên tiếp.

Chuyện đầu tiên, Hoàng Hậu hôn mê gần hai năm rốt cuộc tỉnh . Tuy về hình như xảy mấy chuyện ngoài ý , nhưng may kết quả vô cùng mỹ mãn.

Chuyện thứ hai, biên tu Giang Xá Ngư của viện Hàn Lâm bọn cướp đả thương tại nhà. Lúc đám bạn chung quan trường tới thăm hỏi , họ thấy quấn kín băng gạc trắng, đầu cũng , y như một con nhộng . Nghe hai năm , lúc Giang Xá Ngư còn viện Hàn Lâm, cũng băng bó dưỡng thương thế . Đám bạn cùng quan trong viện Hàn Lâm khỏi hoài nghi sở thích khác , cứ hai năm băng bó như con nhộng một .

Chuyện thứ ba, cũng là chuyện kém quan trọng nhất, là ở trong viện Câu Lan nổi tiếng kinh thành, mới xuất hiện một vị công tử mất trí nhớ họ Sở. Nghe dung mạo y đẽ tuyệt trần, vô cùng lả lơi, khách làng chơi ưa chuộng, khiến hoa khôi cũng ganh ghét. Đám khách nam khách nữ lao choảng vì y, thậm chí còn to chuyện tới mức lên công đường.

Chẳng ai .

Ba chuyện thực là chung một vụ.

Mấy ngày , Tiêu Trường Uyên cưỡi tuấn mã, đưa Vân Phiên Phiên rời cung xuống phía Nam, tìm kiếm tung tích của Khương Khương. Lần mang theo 30,000 Cấm Vệ Quân để truy bắt Khương Khương.

Bling Bling đeo lục lạc của Khương Khương cổ. Nó ngửi mùi của chiếc chuông đánh tìm khắp nơi, nhanh chóng bám theo mùi tìm thấy Khương Khương ở núi Lạc Tuyền.

Tiêu Trường Uyên võ công trác tuyệt.

Chẳng ai thế gian là đối thủ của nữa. Về phần Khương Khương, khi mất con rối Cực Vô Lượng thương mến nhất của , con bé còn con rối nào bên cạnh để điều khiển, nó nhanh chóng chịu thua Tiêu Trường Uyên.

Khương Khương the thé: “Ta chỉ là một đứa con nít thôi! Ngươi đánh trẻ con! Ngươi tình !”

Tiêu Trường Uyên bẻ gãy cánh tay con bé với khuôn mặt vô cảm, khẩy : “Trẻ con? Nghe tiếng xương gãy mà xem, đây rõ ràng là xương của hơn 20 tuổi, ngươi còn mặt mũi vờ con nít ?”

Khương Khương kêu gào thảm thiết: “Đau quá đau quá! Ta sai ! Ta thật ! Không ngươi giải cổ cho cô ? Ta giải là chứ gì?”

Khương Khương nuôi cổ trùng bằng cơ thể từ năm lên 6, hơn 20 năm qua, thể của ả vẫn chỉ như đứa bé 6 tuổi. Rất nhiều kẻ lơi lỏng cảnh giác vì vẻ bề ngoài của ả , nhưng chiêu tác dụng với Tiêu Trường Uyên.

Tiêu Trường Uyên đưa Khương Khương tới mặt Vân Phiên Phiên. Khương Khương móc một chiếc hộp bạc từ n.g.ự.c áo. Ả đang định mở nó thì Tiêu Trường Uyên bỗng giẫm gãy chân Khương Khương, khẩy : “Ngươi tưởng trẫm cách giải cổ ?”

Khương Khương đau đến nỗi mồ hôi lạnh túa ròng ròng. Ả đầu , dụ dỗ với biểu cảm rồ dại: “Ta biến cô thành con rối của ngươi chẳng quá còn gì? Như sẽ ở cạnh ngươi mãi mãi. Cô sẽ bao giờ rời xa ngươi nữa, vĩnh viễn lệnh ngươi. Ngươi cô đơn lắm đúng ? Ngươi một con rối bầu bạn với mãi mãi ?”

“Đáng thương ghê.”

Tiêu Trường Uyên ả bằng ánh mắt mỉa mai: “Kiếp ngươi từng thật lòng yêu ai đúng ? Nên ngươi mới cần thứ con rối kinh tởm tột đỉnh bầu bạn với , ngươi quả là bất hạnh.”

Khương Khương gào móc.

Tiêu Trường Uyên lạnh lùng bảo: “Tiếp theo, trẫm nên bóp nát khúc xương sợi gân nào của ngươi đây…”

Khương Khương lập tức ngưng thút thít khi thấy chất giọng u ám đáng sợ của . Ả cứa cổ tay bằng d.a.o găm, lắc chiếc lục lạc trong tay: “Ngươi cứa rách vết thương cổ tay cô nữa, cổ trùng sẽ dẫn ngoài.”

Tiêu Trường Uyên nhíu mày Vân Phiên Phiên.

“Nhịn đau chút nhé.”

Vân Phiên Phiên tái mặt gật đầu.

Tiêu Trường Uyên cứa qua cổ tay cô vô cùng mau lẹ. Một vết m.á.u cực mảnh và hẹp xuất hiện cổ tay trắng nõn mảnh khảnh . Khương Khương kề cổ tay dính m.á.u của ả sát gần tay Vân Phiên Phiên, lắc chiếc lục lạc. Một khối gồ di chuyển dần xuất hiện làn da ở cánh tay Vân Phiên Phiên. Nó chậm rãi bò xuống cánh tay cô. Vân Phiên Phiên kìm tò mò, cúi xuống xem, nhưng Tiêu Trường Uyên đột nhiên che kín mắt cô .

“Nhắm mắt nào.”

Vân Phiên Phiên đành lời , khép mắt .

Một con sâu đỏ quạch như màu m.á.u bò từ vết cứa cổ tay Vân Phiên Phiên. Vân Phiên Phiên cảm nhận xúc cảm ẩm ướt ghê tởm . Mắt cô tối sầm , cô ngất .

Tiêu Trường Uyên ôm lấy Vân Phiên Phiên.

Chàng ném Khương Khương cho thống lĩnh của Cấm Vệ Quân, ôm Vân Phiên Phiên trèo lên đỉnh núi Lạc Tuyền bằng khinh công. Trước khi họ đến đây, Vân Phiên Phiên từng trong lòng , tươi tỉnh phấn khởi lên đỉnh Lạc Tuyền ngắm cảnh hoàng hôn mỹ lệ.

Trên đỉnh núi Lạc Tuyền, cỏ cây sum suê, thảm cỏ xanh biếc mênh m.ô.n.g vô bờ, gió nhẹ hây hây, những bông hoa dại trắng li ti như ẩn như hiện thảm cỏ, gọi mời bươm bướm tới bay múa.

Ở phương xa, mặt trời xuống thung sâu, ráng đỏ lan khắp chốn.

Mặt trời lúc hoàng hôn màu cam đỏ, nhuộm mây tía khắp trời thành màu vàng kim. Cảnh tượng hoành tráng, bao la hùng vĩ và mỹ lệ.

Tiêu Trường Uyên ôm Vân Phiên Phiên, mặt đất.

Vân Phiên Phiên tỉnh trong lòng Tiêu Trường Uyên.

Cuối cùng, cô nhớ tất cả.

Chàng Uyên mất trí nhớ thuần khiết dịu dàng.

Bạo quân Uyên lạnh lùng tàn bạo.

Cậu bé Uyên non nớt lạnh nhạt.

Tiêu Trường Uyên băng giá cô đơn.

Và cả Uyên trong nguyên tác c.h.ế.t vũng m.á.u giữa nền tuyết.

trải qua từng giai đoạn trong đời Tiêu Trường Uyên, chứng kiến từ đứa trẻ non nớt lớn lên thành vị vua hung hãn. Cô thấy hết vẻ ngây ngô, vẻ khát máu, vẻ non nớt, và vẻ thất vọng chán chường của , thậm chí cả hình ảnh khi c.h.ế.t trong cô độc…

Tất cả đều rõ ràng mắt cô.

Giọng trầm khàn của đàn ông vang lên bên tai cô.

“Dậy ?”

Vân Phiên Phiên nép lòng , gật gật đầu.

Tiêu Trường Uyên hỏi: “Hoàng hôn ?”

Vân Phiên Phiên tiếp tục gật đầu trong lòng .

“Phu quân thích cảnh mặt trời lặn ?”

“Thích.”

“Tại thích?”

“Trẫm thích ngắm vẻ hấp hối giãy giụa của nó.”

Vân Phiên Phiên: “…”

Tiêu Trường Uyên tiếp: “Dù nó mạnh mẽ thế nào, thì cuối cùng cũng tới lúc hạ màn. Hấp hối giãy giụa đều là phí công.”

Chàng khi nàng khôi phục ký ức, nàng sẽ nhớ đường về nhà, nàng sẽ quyền lựa chọn.

Từ nay về , sẽ giam mãi mãi trong nỗi khủng hoảng và đau khổ vì thể mất nàng bất cứ lúc nào.

Chàng ngắm cảnh hoàng hôn màu vàng kim , tựa như thấy chính trong tương lai.

Rồi cũng sẽ ngày, hạ màn thôi.

Chàng đang phí công hấp hối giãy giụa.

Tất cả sẽ đều rời bỏ .

Mẫu hậu, ông ngoại, hoàng , cô bướm nhỏ…

Vận mệnh của định rằng, sẽ vứt bỏ.

Trở thành một kẻ cô đơn thực sự.

Vân Phiên Phiên : “Thiếp cảm thấy mặt trời giống như đang hạ màn , mà ngược , nó đang soi đường cho đêm tối, đang chào hỏi đêm tối, hoan nghênh đêm tối đến đấy. Bởi vì mặt trời thích màn đêm, nên khoe với màn đêm dáng vẻ nhất của . Bây giờ chính là thời khắc nó nhất.”

Tiêu Trường Uyên gì.

Chàng chỉ siết chặt cánh tay, ôm riết lấy Vân Phiên Phiên, như đang cố gắng hấp thụ ấm từ cơ thể cô.

Tựa như c.h.ế.t đuối ôm tấm gỗ trôi nổi.

Vân Phiên Phiên thủ thỉ : “Thiếp kể cho một tin , nhất định sẽ vui lắm.”

“Nói với trẫm rằng, nàng sẽ bao giờ rời xa trẫm .”

Tin tức nhất trong lòng , chính là câu .

Mắt Vân Phiên Phiên dịu , cô thỏ thẻ với : “Thật mấy năm hôn mê, một chuyến về thời thơ ấu của . Thiếp biến thành một cô hổ con…”

Thân thể đàn ông đột nhiên cứng đờ.

Nhận thấy phản ứng của đàn ông.

Vân Phiên Phiên nhếch môi, tiếp: “Thiếp bầu bạn với hai năm ròng đấy. Tiêu Trường Uyên, nhất định mắng trái tim nữa. Bởi vì tim ăn lâu , chịu trách nhiệm với …”

Cánh tay đang ôm cô của đàn ông khẽ run rẩy.

“Nàng đau ?”

Những giọt lệ dâng đầy trong mắt Vân Phiên Phiên, cô an ủi : “Thiếp đau chút nào , thật đấy. Lúc linh hồn thoát , họ đau , thề với .”

Người đàn ông càng ôm cô chặt hơn.

Chàng cất giọng trầm khàn.

“Nhất định nàng đau lắm.”

Vân Phiên Phiên cố nén nước mắt, gắng giọng vẻ nhẹ nhàng hơn: “Về biến thành một cô bướm nhỏ, chơi với suốt một mùa Hè. Chàng tưởng vứt bỏ đúng ? Thật , sống hết tuổi thọ của đấy. Bươm bướm sống quá Hè , là tiên nữ, nên c.h.ế.t trong mùa Hạ năm . Xin , còn chơi xong lượt cuối cùng thì c.h.ế.t trong một góc …”

“Nàng chẳng gì với trẫm cả.”

Tiêu Trường Uyên siết con gái trong lòng thật chặt.

Vân Phiên Phiên ngước khuôn mặt nhỏ lên : “Tiêu Trường Uyên, chúng tiếp tục trò chơi nhé, ?”

“Được.”

“Vậy nhắm mắt .”

Tiêu Trường Uyên lời cô, nhắm mắt .

Vân Phiên Phiên gương mặt điển trai lạnh lùng như ngọc của đàn ông.

Khi khép mi, những đường nét gương mặt vẻ vô cùng thanh tú đẽ, như một thiếu niên ngây ngô.

“Chàng thể mở mắt tìm .”

Tiêu Trường Uyên mở to mắt .

Đôi mắt đen tuyền tối tăm cô chuyên chú.

Vân Phiên Phiên dang hai tay, vui vẻ bổ nhào lòng Tiêu Trường Uyên, ấn thảm cỏ xanh biếc.

“Chàng bạo quân tìm nàng bướm nhỏ của !”

Trò chơi dừng đột ngột giữa chừng .

Cuối cùng đón kết cục lãng mạn nhất của nó.

Nàng bướm nhỏ biến thành Vân Phiên Phiên.

Chàng bất cứ ai vứt bỏ cả.

Hàng mi của Tiêu Trường Uyên run rẩy, đôi tay siết chặt vòng eo mảnh khảnh mềm mại của cô. Chàng xoay ấn cô lên mặt đất. Hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng hôn lên đôi môi đào đỏ mọng của cô.

“Vân Phiên Phiên, yêu nàng.”

Núi non xanh biếc, bươm bướm vỗ cánh bay múa.

Tựa như những cánh hoa rực rỡ cuốn lên trung.

Mây tía đầy trời, bao la hùng vĩ lãng mạn.

Tình yêu là nỗi buồn vương vấn nhất.

Nó khiến cảm thấy đau đớn khi trái tim vỡ vụn, đồng thời cũng khiến cảm nhận sự thỏa mãn ngọt ngào như đường tựa mật. Nó mang đến nỗi đau, đồng thời cũng chữa lành nỗi đau.

Khi tình yêu đến, chúng sẽ lo lo mất, chúng sợ nó, sợ mất nó, sợ nó phai màu, sợ lòng dễ đổi, sợ yêu lầm .

Sợ rằng cuối cùng tình yêu của chúng sẽ đến hồi kết.

, thì ? Hãy tận hưởng trọn vẹn sự cuồng si trong khoảnh khắc .

Đừng hỏi liệu hoàng hôn đến .

Đời như giấc mộng, năm tháng tựa khúc ca.

Khúc ca dài mãi ngàn mây, chớ hỏi hoàng hôn tận.

 

Loading...