Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-06-02 23:14:19
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà máy vải Hải Đông vẫn là nhà máy may mặc có người Trung đầu tư quy mô lớn nhất, nhưng so với những nhà máy vải của Nhật Bản thì cũng chẳng bằng một nửa.

Họp xong, Tần Du nhận được điện thoại của Josh, anh ấy nói đã hoàn thành xong bản vẽ, bảo Phó Gia Thụ đến lấy ngay, anh ấy phải đi ngủ rồi.

Thấy sự cố gắng nỗ lực của Josh, Tần Du đột nhiên phát hiện bản thật thật sự không có tư cách oán than. Người ta từ nước Đức xa xôi đến đây, trên đường đi còn mang theo bảng vẽ và bản vẽ, thật là nỗ lực.

Tần Du gọi điện thoại cho Phó Gia Thụ, bảo anh qua chỗ Josh lấy bản vẽ.

Đồng nghiệp trong bộ phận, hoặc là tự mình mang cơm, hoặc là ra ngoài ăn, chạy đi gần hết. Tần Du cũng cầm túi xách lên, nhân lúc nghỉ trưa mà ghé trung tâm thương mại một chuyến, nếu không chiều mai đi xem đua ngựa sẽ không có thời gian. Có được căn nhà của mình, cô không còn muốn ở Vân Hải nữa.

Tần Du đến trung tâm thương mại điên cuồng gom một thùng hàng, thấy thời gian cũng gần đến rồi, cô bảo nhân viên giúp khiêng đồ ra trước cửa, tình gọi xe xích lô chuyển mấy thứ này về nhà mới giùm cô.

Đến cửa cô mới phát hiện mưa đã rơi tự lúc nào rồi. Hệt như kiếp trước không gọi được xe taxi vào ngày mưa. Những chiếc xe xích lô và xe kéo vốn đậu ở trước cửa, giờ đây đã biến mất rồi.

Tần Du nhìn một đống đồ, rồi lại nhìn thời gian, cô mới vào cửa hàng Tây chưa bao lâu, tuy nói vị trí này phải chạy ra ngoài suốt ngày, không ở cửa hàng tây cũng là bình thường, nhưng nếu làm việc riêng trong giờ làm việc thì cũng không được hay cho lắm.

Vừa nãy cô còn cảm thấy trung tâm thương mại ở thời đại này suy xét chu đáo nữa cơ! Không có dịch vụ giao hàng đến nhà thì không được xem là tốt. Bỏ đi, hay là tìm người của trung tâm thương mại, tạm thời để đồ ở đây trước, tan ca rồi quay lại lấy sau?

Hiện giờ trời mưa to thế này, dù có che dù đến cửa hàng Tây thì quần áo cũng sẽ ướt hết rồi. Ướt thì ướt vậy, cứ làm thế đi!

Đang lúc Tần Du định gọi người của trung tâm thương mại giúp khiêng đồ vào để tạm một lúc, thì nghe thấy một tiếng: "Chị Tần."

Tần Du nhìn về trước, thấy có một chiếc xe Ford dừng lại. em gái Phó Gia Thụ, Phó Gia Ninh mở cửa xe, đội mưa chạy lại: "Chị đang đợi xe xích lô sao?"

"Đúng vậy!"

"Em chở chị đi." Phó Gia Ninh không đợi Tần Du trả lời đã quay đầu nói: "Tài xế Kim, xuống lấy đồ giùm."

Tài xế chạy đến cùng khiêng đồ bỏ vào trong xe.

Xe được chất đầy đồ đạc, Tần Du bước lên xe, Phó Gia Ninh hỏi cô: "Chị ơi, chị muốn đi đâu? Về nhà sao ạ?"

"Nếu được thì em đưa chị về cửa hàng Tây Minh Thái trước đi, chị tranh thủ giờ nghỉ trưa ra đây mua đồ, không ngờ lại gặp mưa. Buổi chiều còn việc phải làm nữa." Lúc này Tần Du cũng không quan tâm được nhiều, cô lục tìm chìa khóa ở trong túi: "Đồ đạc em giúp chị mang vào trong nhà..."

Phó Gia Ninh xua tay: "Chị đừng tìm chìa khóa nữa, em đưa chị đến cửa hàng Tây trước, đồ em sẽ mang về nhà, đợi chị tan làm thì đến nhà em lấy, qua đó chỉ mất hai bước chân thôi, có phải rất tiện không?"

"Cũng được, cảm ơn em!" Tần Du chợt phát hiện để người ta mang đồ của mình về nhà cũng không được hay lắm, người ta lại không phải người kéo hàng.

"Cảm ơn gì chứ! Chị và anh em là bạn bè tốt, sau này chúng ta còn là hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau chẳng phải chuyện đương nhiên sao?"

Trước đây Tần Du cũng không có quá nhiều ấn tượng với Phó Gia Ninh, cô gái cứ mở miệng là người phụ nữ nông thôn kia, hận không thể thay thế cô trở thành đại thiếu phu nhân của nhà họ Tống.

Bây giờ người ta lại thật tâm thật ý muốn làm bạn với cô, trước đây cô chọn quần áo cho cô ấy, trên thực tế là có chút tính toán. Mà chút tính toán đó lộ ra sự nhỏ nhen rồi. Tần Du mỉm cười nhìn cô gái: "Chị biết rồi!"

Phó Gia Ninh đưa Tần Du đến trước cửa hàng Tây, lấy dù trên xe đưa cho cô: "Chị, chị cầm đi!"

"Cảm ơn!" Tần Du nhận lấy, mở cửa xuống xe, đi vào mái hiên ở trước cửa hàng, nhìn xe của Phó Gia Ninh rời đi, rồi quay người đi vào trong.

Phó Gia Ninh đưa Tần Du đến nơi xong thì quay xe trở về dinh thự nhà họ Phó. Sau khi xuống xe, cô ấy bước nhanh vào phòng khách, ngồi ở trước máy điện thoại gọi cho anh mình, mà người nhấc máy không phải là anh ấy, cô ấy vô cùng nghiêm túc nói: "Gọi Phó Gia Thụ nghe điện thoại, nói là người nhà gọi đến, có chuyện vô cùng quan trọng."

Phó Gia Thụ đã lấy được bản vẽ của Josh, anh đang ngồi thương lượng với thợ lão luyện ở mảng này, bàn về chuyện mua nguyên liệu gia công. Nghe thấy trong nhà có chuyện quan trọng thì giật mình, vội vàng lên lầu nghe điện thoại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-107.html.]

Cô nhóc nói chuyện quan trọng kia đừng có cười vui sướng quá: "Anh, em nhìn trúng một chiếc khuy cài áo, anh mua cho em đi!"

Đây là chuyện vô cùng quan trọng? Phó Gia Thụ tức giận: "Anh rất bận, chuyện này đợi anh về rồi nói."

Nghe vậy, Phó Gia Ninh ở đầu bên kia kêu lên: "Hóa ra chuyện của chị Tần không quan trọng à! Vậy được thôi, đợi anh về rồi nói."

Nghe được chữ "chị Tần", Phó Gia Thụ lập tức hỏi: "Chị Tần của em thế nào?"

"Em muốn nhắc nhở anh, hôm nay chị Tần không mang dù, lát nữa tan làm, trời mưa sẽ khó gọi xe xích lô lắm đó!"

"Con nhóc này!" Phó Gia Thụ khẽ cười: "Biết rồi, không có chuyện gì nữa thì anh cúp máy đây!"

"Đợi đã! Còn nữa! Trưa nay chị Tần đến trung tâm thương mại mua rất nhiều đồ, em giúp chị ấy mang về nhà trước, lát nữa chị ấy tan làm sẽ ghé nhà mình lấy. Có phải anh có thể tiện đường đón chị ấy về không?"

"Được, chủ nhật anh sẽ dẫn em đi mua khuy cài áo." Phó Gia Thụ kiềm chế không được nụ cười trên khóe miệng.

"Bây giờ em phải đi cầu phúc cho anh mưa mãi không ngừng!"

Tần Du nhìn những hạt mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, cô ngẫm nghĩ không biết lúc này nên che dù về khách sạn? Hay là đợi thêm chút nữa?

Trương Phúc Hỉ gõ cửa: "quản lý Tần, sao cô còn chưa về? Bạn cô đã đợi ngoài cửa rất lâu rồi."

Bạn? Tần Du ngơ ngác không biết ai đang đợi mình? Lẽ nào là Tống Thư Ngạn?

Tần Du không cầm túi xách, cô muốn xuống lầu nói với Tống Thư Ngạn một tiếng, nói bản thân phải tăng ca.

Tần Du đứng ở trước cửa, thì thấy xe của Phó Gia Thụ, cô đội mưa đi qua: "Sao anh lại đến đây?"

Phó Gia Thụ vẫy tay: "Nhanh lên đây! Trời đang mưa to đó!"

"Anh đợi chút! Tôi đi lấy túi xách đã."

Tần Du quay người trở về, lên lầu thu dọn túi xách rồi đi xuống lầu, ngồi lên xe của Phó Gia Thụ, nghe anh nói: "Gia Ninh nghĩ gì làm đấy, con bé gọi điện thoại bảo tôi mua cho nó khuy cài áo, có nhắc đến cô, nó nói đã mang đồ của cô về nhà rồi. Kêu tôi tan làm thì qua đón cô cùng về nhà lấy đồ."

"Cũng may hôm nay có em ấy, tôi không tìm được xe kéo, cũng chẳng tìm được xe xích lô, tôi đang không biết phải làm sao đó!"

"Vậy lát nữa cô khen ngợi nó một chút. Cô nhóc này rất thích được nịnh hót."

DTV

"Thế à? Em ấy rất đáng yêu."

"Thật không?"

"Thật mà, dù sao lúc đầu gặp, nói giúp em ấy, thực tế là có ý trêu đùa. Bây giờ nghĩ lại, thật là không nên làm vậy."

Phó Gia Thụ cười: "Nên đùa thì cô cứ đùa đi, xem thử đến lúc đó con bé tìm cái hang ở đâu?"

"Anh là anh trai của em ấy đấy!"

Phó Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cô: "Nói thật, gia đình tôi phải cảm ơn cô!"

"Cảm ơn tôi? Tại sao?"

"Trước đây con bé một lòng thích Tống Thư Ngạn, làm ba mẹ tôi buồn rầu muốn chết. Nó còn viện lý do là tự do yêu đương để ba mẹ tôi không can thiệp vào. Cũng may Tống Thư Ngạn thích cô, con nhóc kia khóc cả đêm, lúc tỉnh dậy thì quyết định từ bỏ rồi."

Loading...