Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-06-02 23:14:31
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai người đang nói chuyện thì Văn Tú dẫn mấy người đi vào, má Trương lập tức đi qua: "Chị Văn, thái thái bảo tôi xem giúp tiểu thư Tần còn thiếu những vật dụng thường ngày nào không..."

Văn Tú nghe bà ấy nói xong, giơ tay: "Đưa tiền cho tôi, cô dùng trong nhà được rồi, mua bao nhiêu thì đến chỗ tôi báo cáo, tôi sẽ hỏi tiểu thư Tần sau."

"Vâng!"

Tần Du thấy má Trương ủ rũ đi ra ngoài. Xem ra ngày thường Phó thái thái đối xử với người khác rất rộng rãi, nhưng dì Văn lại quản rất nghiêm khắc.

Văn Tú lấy tiền qua, đưa cho Tần Du: "Tiểu thư Tần bảo người chúng tôi mua, đợi mua về rồi đưa tiền là được. Nếu bà ấy hầu hạ tốt thì cô thưởng thêm vài đồng bạc để họ mua hai viên kẹo ngậm cho ngọt miệng là được rồi."

Quản gia này rất có kỷ luật, Tần Du nhận lấy tiền: "Cảm ơn dì đã nhắc nhở."

Văn Tú quay người vẫy tay, một người phụ nữ chạc bốn mươi mấy tuổi, tóc búi lên, mặc áo khoác hoa văn lưng rùa màu xanh lam đi vào, gọi một tiếng: "Chào tiểu thư Tần!"

Sau bà là một người phụ nữ năm sáu chục tuổi, một người hơn ba mươi tuổi, một cô gái mười mấy tuổi và một cậu bé bảy tám tuổi.

Tần Du ngơ ngác, căn nhà của cô chỉ hơn bốn trăm mét vuông, ngày thường phải đi làm. Việc quét dọn và giặt đồ nấu cơm chỉ cần hai bảo mẫu là đủ rồi, chốc lát đến hẳn bốn người, trong đó còn có hai đứa nhỏ?

"Tiểu thư Tần, đây là Vương Lưu Thị của sở giới thiệu, mọi người đều gọi bà ấy là Lưu Nương Nương." Văn Tú giới thiệu.

Đây chính là bà chủ công ty phục vụ việc nhà của kiếp trước, Tần Dung gật đầu: "Lưu Nương Nương, xin chào."

Vương Lưu Thị quay đầu nhìn hai lớn hai nhỏ sau lưng: "Tiểu thư Tần đừng trách chị Văn, loại dẫn con dẫn cái này chị Văn vốn không muốn để tôi giới thiệu cho cô. Là tôi nghe nói tiểu thư muốn tìm người giúp việc, giải thích đi giải thích lại chị ấy mới để tôi cho cô gặp gia đình này. Nếu có thể cho họ một bữa ăn, không để một nhà họ đói chết. Cũng xem như tôi nghĩ, nếu có chỗ cần hai ngươi không liên can đến nhau, đến lúc đó nhất định sẽ bị nói vào nói ra là ai làm nhiều, ai làm ít. Hai mẹ con này chỉ cần hợp tác với nhau, siêng năng cần cù làm xong mọi chuyện, cũng là chuyện tốt."

Một nhà bốn người đều mặt mày hốc hác, quần áo trên người chắp vá nhiều chỗ, nhưng giặt giũ rất sạch sẽ.

"Giới thiệu tình hình trước đã." Tần Du đi đến trước mặt người phụ nữ hơn ba mươi tuổi: "Quê cô ở đâu, tại sao lại đến Thượng Hải? Năm nay bao nhiêu tuổi?"

Lưu Nương Nương vội vàng nói giúp: "Tiểu thư, cô ấy tên là Hoa Tố Phân, quê ở dưới nông thôn Tô Bắc, năm nay hai mươi tám tuổi."

Mới hai mươi tám? Sao nhìn già như vậy? Tần Du nhìn Vương Lưu Thị: "Để cô ấy nói."

Tần Du quay đầu nhìn người phụ nữ này: "Mẹ chồng và hai đứa con của cô bao nhiêu tuổi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-112.html.]

"Mẹ chồng tôi bốn mươi bảy, Ni Nhi năm nay mười một, A Cường chín tuổi."

"Tại sao lại đến Thượng Hải?"

"Năm ngoái dưới quê bị lũ lụt, không có thức ăn, ba chồng tôi đã mất từ sớm, chồng tôi bảy năm trước ra ngoài đi học, đến giờ vẫn chưa về. Lúc tết, chị họ của anh ấy về nói có thể giới thiệu Ni Nhi đến nhà máy vải Đông Dương làm việc, ký hợp đồng ba năm, trả hai mươi đồng đại dương. Lúc đó chúng tôi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn đứa trẻ không bị đói chết, cả nhà chúng tôi cũng có thể vượt qua được. Đợi sau khi Ni Nhi rời đi, tôi nghe nói làm công ở xưởng vải Đông Dương là phải làm người chết, khi tôi nói với mẹ chồng, bà ấy muốn lên Thượng Hải tìm chị họ để đón Ni Nhi về. Cho nên chúng tôi đến Thượng Hải, sống c.h.ế.t cầu xin chị họ, chị ấy mới chịu trả Ni Nhi cho tôi. Nhưng tôi lại nợ chị ấy hơn ba mươi đồng."

Chồng ra ngoài bảy năm chưa về, kiểu này, có khả năng c.h.ế.t rồi cũng nên. Chuyện công nhân nô lệ này, cô mới chỉ nhìn thấy trong sách vở ở kiếp trước, không ngờ có thể tận tai nghe thấy: "Ba mươi mấy đồng? Chẳng phải cô nói cô ấy đưa cô hai mươi đồng sao?"

Tần Du nhớ đến bài văn "Công nhân nô lệ" có một câu nói: Solow cảnh cáo người Mỹ cẩn thận thi hài dưới tà-vẹt gỗ, tôi cũng muốn cảnh cáo những người chủ nghĩa thực dân cẩn thận những oan hồn trên con suốt.

Từ khi Tần Du xuyên không đến nay, là con dâu của gia đình giàu có, ra ngoài lại có nhiều vàng trên người, vào ở trong tô giới, dọc đường có nhìn thấy những người bần cùng khổ cực, nhưng cô chỉ đứng xa nhìn chứ chưa cảm nhận được gì cả.

DTV

Nói đến đây nước mắt cô con dâu rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Chị ấy nói con bé mới đến ba tháng, còn chưa biết gì cả, ăn không ở không chỗ chị ấy, nên đòi tôi ba mươi hai đồng. Tôi thực sự không có, chị ấy nói nếu ở bên ngoài tìm không được việc, không trả được nợ, thì đưa con bé trở lại."

Cô xem như đã hiểu tình hình cơ bản, Tần Du lại hỏi: "Mẹ con hai người ngoại trừ quét nhà nấu cơm thì còn biết gì nữa không?"

"Đan lát, thêu thùa may vá, trồng cây, những cái khác thì không biết."

Vương Lưu Thị vội vàng bổ sung: "Tiểu thư, tài nghệ may vá của cô ấy rất tinh tế, cả nhà rất thích sạch sẽ, quét dọn chỗ tôi vô cùng gọn gàng ngăn nắp. năm đó tôi bị ba mẹ bán đi làm vợ nuôi từ bé, gửi thư nhưng ba mẹ vẫn không đến dẫn tôi về. Sau khi mẹ chồng biết được thì suýt bị bà đánh chết. Cho nên nhìn thấy hai mẹ con họ muốn tìm về cô con gái này, lại nhớ đến hoàn cảnh bản thân, nếu lúc đó ba mẹ chịu đến đón tôi về nhà thì tốt rồi. Trái tim của tôi ấy mà! Mềm lòng rồi, muốn nghĩ đủ mọi cách để bọn họ tìm được chủ nhà, mà chủ nhà bình thường cũng chỉ cần hai người lớn. Một nhà bốn người này, thực sự rất khó tìm. Đúng lúc nghe chị Văn nói cô muốn tìm người giúp việc..."

Người con dâu kia đi đến, quỳ xuống đất: "Cầu xin tiểu thư cho chúng tôi một miếng ăn."

Người sinh ra dưới lá cờ đỏ như Tần Du nào giờ có được ai quỳ gối bao giờ? Cô vội vàng tránh ra: "Cô đứng dậy đi, đứng dậy nói chuyện đàng hoàng! Tôi không thích như vậy."

Người con dâu đứng dậy, nhưng đây là cơ hội gần nhất để được ở lại, hai tay cô tùm chặt góc áo, giống như đang chờ đợi kết quả phán quyết cuối cùng.

"Trên người không có bệnh truyền nhiễm gì chứ?"

Vương Lưu Thị biết có hy vọng, vội vàng trả lời: "Trước đây, con gái làm ở xưởng vải, mà ở đó ngủ giường tập thể, bị lây rận, tôi đã dùng thuốc chữa trị, bây giờ đã hết rồi. Nếu cô quyết định dùng họ, buổi chiều tôi có thể dẫn họ đi bệnh viện của người Tây mở để kiểm tra. Nhưng một người kiểm tra mất một đồng đại dương, cần phải cô bỏ tiền ra. Gia đình bình thường không có quy tắc này, chỉ có gia đình giàu có và gia đình người Tây có yêu cầu này mà thôi."

"Được, bốn người đều đi kiểm tra đi. Tiền lương tính như thế nào?"

Vương Lưu Thị nghe vậy mặt cười hớn hở: "Cô được chị Văn giới thiệu, biết được tiền lương người giúp việc ở chỗ chúng tôi. Chỉ là tôi vẫn chưa nói với bọn họ, ở tô giới Pháp này thuê một căn phòng gác nhỏ một tháng cũng mất mười đồng đại dương rồi, cộng với một người ăn uống một tháng, có tiết kiệm hơn cũng phái mất năm sáu đồng đại dương. Vốn dĩ chỗ cô chỉ cần hai người ăn, cộng với tiền lương sáu đồng đại dương, một tháng là hai mươi bốn đồng. Hiện giờ bốn người ăn đã mất hai mươi bốn đồng đại dương rồi, tuy cô nhóc cũng có thể làm việc, nhưng chỗ cô chỉ có chút việc vặt. Bọn họ còn phải trả tiền, cho nên mỗi tháng có thể trả ba đồng đại dương không? Để bọn họ có thể trả sạch nợ trong vòng một năm?"

Tần Du đồng ý: "Được."

Loading...