Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 113
Cập nhật lúc: 2025-06-02 23:14:33
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tiểu thư Tần, tôi thu hai đồng tiền phí giới thiệu, nếu nửa tháng sau cô cảm thấy bọn họ không được, tôi sẽ giới thiệu tiếp cho cô, không mất tiền."
Đây giống với công ty săn đầu người ở kiếp trước, không qua được thời gian thử việc, còn giới thiệu miễn phí, xem ra vẫn rất trú trọng dư luận. Tần Du vào trong lấy tiền đưa cho Vương Lưu Thị: "Hai đồng phí giới thiệu, bốn đồng phí kiểm tra. Buổi chiều tôi không ở nhà, xế chiều sẽ trở lại."
Sau khi giải quyết xong vụ người giúp việc, Tần Du lên lầu ba trải giường, để hành lí mình về chỗ cũ, bắt đầu thay đồ, trang điểm.
"Chị Tần!" Là giọng nói của Phó Gia Ninh.
Tần Du đang trang điểm bước ra ngoài ban công, Phó Gia Ninh ở dưới lầu, Tần Du nói: "Em đợi chút! Chị ra mở cửa!"
Tần Du xuống lầu mở cửa, Phó Gia Ninh thấy Tần Du mặc váy Tây dính liền, bèn hỏi: "Chị mặc như vậy là muốn đi hẹn hò sao?"
"Không phải. Chị đi xem đua ngựa."
Phó Gia Ninh hưng phấn hỏi: "Cùng anh em đi xem đua ngựa ư?"
"Không có, chị đi xem với Tống Thư Ngạn." Nói xong câu này, Tần Du lại sợ cô nhóc hiểu nhầm: "Là vé của người Tây trong cửa hàng Tây đưa cho, xem như đi với khách hàng đi."
Quả nhiên Phó Gia Ninh mặt mày u ám, âm thầm thích một người quá lâu, tuy nói một đêm tỉnh ngộ, nhưng cũng không thể nói quên là quên ngay được. Sự hưng phấn vui vẻ ban nãy đã không còn nữa, nói: "Mẹ em nói buổi chiều chị có chuyện, nên nhà sẽ ăn cơm sớm hơn, đã chuẩn bị xong cả rồi."
"Đi thôi! Chúng ta cùng qua đó!"
Hai người đi dưới cây ngô đồng trên con đường Mã Tư Nam, lá cây của nó xanh nõn. Tần Du thấy Phó Gia Ninh sắc mặt u ám, cũng không cách nào an ủi cô, chỉ đành cùng cô đi vào nhà họ Phó.
DTV
Phó Gia Ninh vào cửa đã hỏi: "Anh con còn ở trên lầu à?"
"Anh đến rồi nè."
Nghe thấy giọng nói, Tần Du ngẩng đầu nhìn Phó Gia Thụ mặc bộ lễ phục màu đen, ôi chao, cậu chàng thật đẹp trai!
Mày kiếm mắt sao, mũi cao môi mỏng, vai rộng eo hẹp, đôi chân thon dài, Tần Du biết Phó Gia Thụ đẹp trai, nhưng không ngờ khi anh ăn diện có thể đẹp đến mức này. Không biết là Tống Thư Ngạn vẫn luôn ra vẻ, luôn giả bộ, cộng với việc anh đến đầu tiên hay là làm sao đó? Trước đây Tần Du cho rằng Phó Gia Thụ rất gần gũi, giống như chàng trai nhà hàng xóm đẹp trai hơn Tống Thư Ngạn. Hiện giờ cô muốn nói rằng Phó Gia Thụ đẹp trai hơn Tống Thư Ngạn gấp mười lần.
Phó Gia Thụ bị Tần Du nhìn chằm chằm, bỗng dưng anh thấy mặt mình nóng bừng lên, cố gắng khống chế bản thân, chậm rãi bước xuống lầu, đi đến trước mặt cô.
Phó Gia Ninh thấy vẻ mặt của anh mình, mà nguyên tắc của cô ấy là cô ấy không vui thì đừng ai mong được vui: "Lát nữa chị ấy cũng phải đi xem đua ngựa, nhưng chị ấy sẽ đi chung với anh Thư Ngạn đến trường đua ngựa."
Phó Gia Thụ vốn còn đang hớn hở trong lòng, nhưng giờ lại bị người ta tạt một gái nước lạnh, sắc đỏ trên mặt cũng nhanh chóng tan đi.
Buổi sáng đến đón cô còn nói chuyện nhiều vậy, mà sao cô lại không nhắc đến? Anh hỏi: "Tụi cô đến trường đua ngựa?"
"Bob đưa vé vào cổng cho tôi và Tống Thư Ngạn, vốn tôi cũng chẳng muốn đi, nhưng nghe Tống Thư Ngạn nói vé này rất khó có được, nếu không đi e rằng Bob sẽ nghĩ tôi xem thường anh ta." Tần Du không biết tại sao bản thân lại giải thích rõ ràng như vậy, chắc vì anh là người đầu tiên có thể trở thành bạn tốt của cô khi đến với thế giới này.
Nghe được lời giải thích, Phó Gia Thụ hơi cong khóe môi, trả lời: "Ồ!"
Tần Du nhớ ra ban nãy Phó Gia Ninh nói Phó Gia Thụ cũng đi xem đua ngựa, cô hỏi: "Anh cũng đi xem đua ngựa à?"
"Ừ, lát nữa tôi chở cô qua đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-113.html.]
Tần Du không nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo mà Phó Gia Thụ dành cho Phó Gia Ninh. Anh cũng đi, vậy thì mình không cần phải gọi xe nữa: "Tất nhiên rồi! Anh cũng phải đi, lẽ nào tôi còn phải gọi xe xích lô à?"
Phó thái thái đi ra từ nhà bếp: "Gia Ninh, cha con đang làm gì vậy? Gọi ông ấy xuống ăn cơm."
Phó Gia Ninh lên lầu gọi cha mình, Phó thái thái nhìn con trai và Tần Du đứng cạnh nhau thì nghiêng đầu cười, nói với Phó Gia Thụ: "Đứng ngây ra đó làm gì? Gọi Tiểu Du cùng ăn cơm."
Tần Du: ?? Cô trở thành Tiểu Du khi nào vậy?
Hai cha con từ trên lầu đi xuống.
Tần Du đã cùng họ ngồi vào chỗ, do hôm nay cả nhà họ đều ở nhà chăng? Thức ăn rất phong phú.
Phó thái thái nói với Tần Du: "Tiểu Du, cháu ăn cá ướp đầu to này đi, hôm nay bến tàu vừa bắt lên đó, rất tươi ngon."
Tần Du muốn lấy đũa gắp thì phát hiện trên dĩa chỉ có bốn con, chắc vì Phó thái thái không biết cô đến, nên chỉ mua có bốn con? Tần Du thu đũa lại.
Phó thái thái thấy vậy, bèn nói: "Tiểu Du, thật đó! Ngon lắm, cháu ăn đi! Bác trai không ăn, nên bác không có hấp cho ông ấy."
Phó lão gia cũng nói: "Tiểu Du, cháu ăn đi."
Tần Du gắp một con trong đĩa, thịt tươi mềm, cô vốn đã rất thích ăn hải sản, nên giờ đây ăn rất vui vẻ.
"Còn con trai này cũng rất béo, Tiểu Du à, cháu cũng ăn thử đi."
Phó thái thái nhiệt tình quá mức, Tần Du ăn chậm lại, nhưng lúc này cô phát hiện một chuyện, dường như Phó lão gia có chút oán hận, vả lại ông ấy là người Ninh Ba, vậy mà lại không ăn hải sản, chỉ ngồi ăn thịt dê xào hành và đậu hũ kho của ông.
Lúc này người giúp việc bưng món ăn có mùi lên, hấp tam xú* của Ninh Ba. Kiếp trước Tần Du thường xuyên đi công tác, ăn rất nhiều món ăn, không ngờ cô cũng cảm thấy ưa thích món ăn này.
*Hấp tam xú là món ăn thuộc tỉnh Triết Giang, Trung Quốc."Tam Xú" bao gồm bí đao thối, đậu hũ thối, và cuốn rau dền lên men. Hấp tam xú là cho ba thứ này vào trong nồi hấp chung.
Tần Du gắp một miếng bí đao thối, mùi vị quen thuộc này, thật ngon! Cùng là người Ninh Ba, nhưng nhà của họ Tống không có trồng loại rau này.
Đã ăn bí đao thối rồi, thì sao lại không ăn đậu hũ thối được chứ? Tần Du muốn gắp tiếp, nhưng cô phát hiện Phó lão gia đang vuốt râu, vẻ mặt ấm ức nhìn chằm chằm dĩa hấp tam xú kia. Phó thái thái đang nhìn chồng mình, bà dịu dàng gắp cho ông một miếng sườn chua ngọt: "Ông biết mà! Những món này kia, ông không thể ăn được, có đúng không?"
Hôm trước cùng đi ăn cơm, chẳng phải Phó lão gia ăn hải sản rất vui vẻ sao? Ông ấy bị trúng gió rồi à? Cho nên không thể ăn hải sản? Không đúng, tối qua hai anh em còn vì việc ai nói cho ông biết cả nhà đã ăn mì hải sản mà oẳn tù tì với nhau ư? Nếu có trúng gió, hải sản không thể ăn, đậu hũ thối là protein nên cũng phải ăn ít lại. Nhưng hình như ăn một miếng bí đao thối cũng đâu có sao? Không lẽ thời đại này nghiên cứu ra những thức ăn này và trúng gió có liên quan đến nhau?
Tần Du cảm thấy khó hiểu, chợt nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Phó Gia Ninh. Cô nghiêng đầu nhìn Phó Gia Thụ, anh lấy bát trước mặt múc cho cô hai muỗng nghêu hầm trứng: "Ăn trứng hầm đi."
Tần Du lấy muỗng ăn trứng hầm, Phó lão gia ngồi gặm miệng sườn kia, buông bát đũa xuống nói: "Tôi ăn no rồi."
Ông đang định đứng dậy, chợt tay áo bị Phó thái thái giữ lại: "Ôi trời! Ông ăn no rồi à, tụi trẻ và tôi còn chưa ăn no nữa! Ông mà đi thì bọn chúng cũng chẳng ăn nổi nữa. Ngồi xuống, ngồi xuống đi! Ăn chung với tụi trẻ một ít nữa đi."
Tần Du rất muốn nói, thực ra Phó lão gia không ở đây thì mọi người ăn uống sẽ thả lỏng hơn, nhưng Phó thái thái lại không chịu.
Phó thái thái vẫn nhiệt tình như cũ: "Tiểu Du à, cá chình này cũng ngon lắm, là họ hàng dưới quê gửi lên cho bác, cháu ăn một miếng đi."
Phó lão gia ngồi đó nhìn chằm chằm vào vỏ cá, tôm trước mắt ba người họ.