Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 117
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:49:47
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Thư Ngạn thấy Tần Du hùng hổ dọa người như vậy, không bận tâm tới thể diện của đôi vợ chồng nhà họ Hồ, nhất là câu nói cuối cùng, quả thực là đ.â.m thẳng vào trái tim của vợ chồng nhà họ Hồ. Cần gì phải làm thế?
Nghe lời này, khuôn mặt của Hồ thái thái hết đỏ lại xanh, cô ta muốn cãi lại Tần Du, nhưng lại bị Hồ tiên sinh đưa tay chặn lại, Hồ tiên sinh cười: "Xem ra, Tần tiểu thư là người tiên phong giải phóng phụ nữ?"
"Cái này thì không phải, tôi tự nhận là mình không có năng lực lên tiếng đấu tranh cho hoàn cảnh sống của phụ nữ, tôi chỉ đang tự mình tranh thủ không gian sống lớn hơn cho chính mình mà thôi. Đúng lúc nghe thấy phu nhân nhà nói như vậy, tôi giải thích một phen, để cô ta đừng miên man suy nghĩ." Trả lời nhị công tử nhà họ Hồ xong, Tần Du đứng lên, nhìn Tống Thư Ngạn: "Tống tiên sinh, nếu ngài trò chuyện ở đây xong rồi thì tới chỗ của phu nhân Smith, bà ấy rất vui vì các anh đã chọn máy in Cohen."
"Được!"
"Hồ tiên sinh, Hồ thái thái. Tôi còn có việc, không ở lại nữa."
Nhị công tử nhà họ Hồ lộ ra biểu tình nghiền ngẫm, nói với Tần Du: "Tần tiểu thư, rất vui khi được làm quen với cô."
"Tôi cũng vậy!"
Tần Du xoay người rời đi, trên mặt Hồ thái thái lộ rõ vẻ không vui, nhị công tử nhà họ Hồ hỏi Tống Thư Ngạn: "Thư Ngạn, không nghĩ tới cậu lại thích con mèo hoang nhỏ như vậy!"
Tống Thư Ngạn rất xấu hổ, không khỏi nghĩ là Tần Du so đo quá rồi, loại chuyện này làm gì cần phải tranh luận cao thấp với người ta chứ? Trường hợp này, mặc dù ý kiến không hợp nhau, thì cùng lắm yên lặng không nói, về sau không gặp mặt nữa là được.
Anh ấy quay đầu nhìn, thấy Tần Du đang nói chuyện vui vẻ với một người nước ngoài, chẳng phải đó là Kaufman của ngân hàng Delta, nơi xảy ra tình trạng rút tiền hàng loạt sao?
Hồ thái thái khinh thường nói với nhị công tử nhà họ Hồ: "Cô ấy tình nguyện đắc tội với anh, cũng phải đi lấy lòng một tên giặc tây về cơ bản đã không thể cứu được. Sính ngoại đã ăn sâu vào trong xương cốt."
"Này cũng không thể trách được. Chỉ khi nào quốc gia hoàn toàn vươn lên, thì người trong nước mới không còn khom lưng uốn gối với người nước ngoài." Nhị công tử nhà họ Hồ thở dài.
"Cũng chỉ có anh, mới giáp mặt từ chối tên giặt tây này." Hồ thái thái lộ ra dáng vẻ say mê nhìn nhị công tử nhà họ Hồ.
"Anh cũng đâu thể lấy tiền của người Trung Quốc ném vào sông Hoàng Phố chứ? Đây là vấn đề nguyên tắc, là ai thì cũng không được." Trên mặt của nhị công tử nhà họ Hồ toàn là vẻ chính trực liêm chính.
Tống Thư Ngạn cũng bơi lội trên thương trường Thượng Hải, đương nhiên cũng biết được vấn đề nan giải của ngân hàng Delta, cũng biết nhị công tử nhà họ Hồ vì muốn chiếm lấy ngân hàng Delta nên đã từ chối hỗ trợ tài chính cho bên đó, ấy vậy mà được mọi người tán dương khắp nơi.
Khi những người nước ngoài mà vợ chồng nhà họ Hồ mời đến qua bên này, Tống Thư Ngạn tạm biệt vợ chồng nhà họ Hồ, đi về phía phu nhân Smith, thấy Tần Du vẫn đang nói chuyện phiếm với Kaufman của ngân hàng Delta.
DTV
Lúc Tần Du mới nộp sơ yếu lý lịch vào Minh Thái, cô đã biết với tình cảnh ngân hàng Delta bị chèn ép khắp nơi. Lúc ấy Tần Du còn nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ngân hàng này lại gặp phải nguy cơ, nếu lúc này thật sự ngã xuống thì về sau sẽ không còn tập đoàn Delta nữa. Tình cờ thế nào, hôm nay cô lại gặp được ông chủ của tập đoàn Delta ở trường đua ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-117.html.]
Vốn dĩ Minh Thái đã hợp tác với Delta rất nhiều năm, năm đó khi ông Smith tới Thượng Hải, Kaufman tiên sinh đã cho ông Smith vay khoản vay đầu tiên, tuy nhiên trên thực tế bất động sản Minh Thái là sản nghiệp khai quá trên mảnh đất đã vay từ ngân hàng, hơn nữa ông Smith đã qua đời, phu nhân Smith mới vừa đến nên không thể khống chế toàn cục, đến giờ bất động sản này vẫn do Henry quản lý, cho nên phu nhân Smith cũng không thể ra sức giúp đỡ.
Bob và Tần Du thổn thức cảm thấy David Kaufman đúng là một người có cá tính, trong lúc Tần Du nói chuyện với David cũng nhận ra tính tình của ông ấy thẳng thắn sang sảng, hơn nữa phán đoán của ông ấy với thị trường cũng xem như là chuẩn xác, chỉ là trong lĩnh vực tài chính này, đôi khi một bước đi sai, phía trước chính là vực sâu, huống chi đối thủ cạnh tranh đang gây sự với ông ấy, chỉ cần ông ấy có thể ứng phó qua khoảng thời gian này, nguy cơ sẽ giải quyết. Điều đó cũng giải thích vì sao, trong tương lai ngân hàng Delta sẽ chiếm lấy một vị trí nhỏ trong giới ngân hàng.
Tiền bạc trong tay Tần Du, một bộ phận đặt ở trong ngân hàng tư nhân nhà họ Phó, còn một bộ phận khác đặt ở trong ngân hàng Anh Tư, trăm năm sau hai ngân hàng này đã sớm không có tung tích, Tần Du không biết là nhà họ chuyển đổi loại hình hay là bị phá sản trong thời kỳ chiến tranh.
Nhưng đời trước, Delta không chỉ còn tồn tại, mà còn trở thành một trong số các ngân hàng có tầm ảnh hưởng nhất trên thế giới.
Nếu bản thân đã biết ngân hàng này sẽ trở thành một ngân hàng có tuổi đời hơn trăm năm, có phải nên rót một bộ phận tiền bạc vào trong đó không? Lúc này rót tiền bạc vào trong có thể lấy được lòng tin của ông ấy, cũng coi như là kết một cái thiện duyên.
"David, tôi muốn gửi một ít tiền vào trong ngân hàng của các ông, xem như để duy trì chút ít cho ông."
"Lòng tin còn trân quý hơn cả tiền bạc, Yolanda, cảm ơn cô đã tin tưởng tôi, chẳng sợ cô chỉ gửi một ít tiền, đối với tôi, cô cũng là khách quý."
Tống Thư Ngạn qua đây thì thấy Tần Du đang nói muốn gửi tiền vào Delta. Chuyện này gì có gì khác với việc ném tiền vào sông Hoàng Phố? Tuy nhiên, cuộc đua ngựa sắp bắt đầu, anh ấy cũng không có thời gian giải thích cho cô hiểu.
Làm chủ ngựa, phu nhân Smith có vị trí ngồi không tệ, Tống Thư Ngạn ngồi cạnh Tần Du cùng nhau xem đua ngựa.
Đôi mắt của Tần Du nhìn chằm chằm trại đua ngựa, đời trước, trò chơi đua ngựa không phổ biến mấy trong nước, cô có đi theo cấp trên tới Hồng Kông xem đua ngựa, nhưng xem một, hai lần cô vẫn không hiểu gì cả, chỉ biết, đối với các gia đình giàu đó, đua ngựa là một nơi xã giao cực kỳ tốt. Bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ đành ôm thái độ xem náo nhiệt, chắp vá xã giao xong.
Tống Thư Ngạn thấy ánh mắt của Tần Du nhìn chăm chú vào trại đua ngựa, căn bản không có ý định muốn nói gì với anh ấy, đành phải chủ động tìm đề tài, giới thiệu quy tắc và các điểm đáng chú ý của trận đua ngựa cho Tần Du nghe.
Trường đua ngựa chính là trường danh lợi, con ngựa này thuộc về cửa hàng tây này, con ngựa kia thuộc về phú hào kia, Tống Thư Ngạn giải thích, Tần Du nghe một cách có lệ, dù cho anh ấy có giải thích kĩ càng cặn kẽ tới đâu, cũng không nên mong chờ rằng chỉ trong một đêm cô có thể hiểu rõ quy tắc của nơi này.
Con ngựa của ngân hàng cách vách chạy rất nhanh, sau ba cuộc đua, chúng đã nằm trong top ba về đích đầu tiên. Người ta nói rằng ba hạng đầu có thể chia sẻ giải thưởng trị giá ba vạn bảng Anh. Ban đầu Tần Du không có cảm giác gì với ba vạn bảng Anh, sau đó nghĩ đến tỷ giá hối đoái giữa đồng bạc và bảng Anh, rồi lại nghĩ đến chuyện hôm nay nhà mình mới thuê một người hầu với giá ba đồng bạc.
Đúng là trên con đường cửa son rượu thịt có xương đông lạnh, một bên là nhà giàu ném nghìn vàng, một bên là công nhân chật vật sống như nô lệ.
Cuộc đua ngựa kết thúc, Tần Du tạm biệt phu nhân Smith và vợ chồng Bob, cô bắt tay với David Kaufman: "David, thứ hai tôi có việc, tám giờ sáng thứ ba, tôi tới ngân hàng của các ông gửi tiền, ông giúp tôi hẹn một giám đốc có nghiệp vụ?"
Gửi tiền tiết kiệm không cần David tự mình làm, nhưng vì muốn cảm ơn cô gái trẻ tuổi này đã chịu tin tưởng ông ấy, David nói: "Vô cùng vinh hạnh, tôi ở chờ cô ở cửa."
"Vậy thì tốt quá."