Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:49:55
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chắc ngày thường tiểu thư không hay mặc vải dệt bằng máy, nếu mặc thì cũng là mặc vải Tây Dương. Xưởng dệt trong nước có giá cả sao giống với xưởng Đông Dương được? Nếu vậy thì ai còn mua nổi vải dệt bản địa chứ? Giá cả của xưởng dệt trong nước rẻ hơn, đa dạng hơn, mới có người mua. Nhưng tiền nào của ấy mà?" Ông chủ giải thích cho Tần Du.

Không có thiện cảm mấy với hàng hóa Đông Dương, nhưng lại chướng mắt hàng hóa trong nước: "Cái khác thì sao?"

"Tiểu thư, còn có hàng Tây Dương, rẻ hơn chút thì là hàng nước Đức, nước Nga, đắt thì phải kể tới hàng nước Anh."

Tần Du hỏi giá cả xong thì đều qua chỗ đó lật xem vài lần, Tần Du ngó trái ngó phải, đồ Nhật Bản là lời nhất, nếu là đời trước, chắc chắn cô sẽ chọn đồ Nhật Bản, bởi vì đó là chuỗi cung ứng hàng hóa trong thời đại toàn cầu hóa, nhưng ở thời đại này, còn có bốn năm nữa, Đông Bắc sẽ thất thủ, không đến mười năm nữa, Nhật Bản sẽ bắt đầu toàn diện xâm lược Trung Hoa, cho nên cô tuyệt đối sẽ không dùng sản phẩm của Nhật Bản: "Tôi chọn hàng bản địa."

Dù cho đời trước cô kiếm được bao nhiêu, dù cho kiếp này nhà cô giàu thế nào, ép giá là thứ đã khắc vào trong xương cốt của Tần Du, cò kè mặc cả với ông chủ tiệm hồi lâu, cho đến khi ông chủ tiệm thật sự tiếc món đơn mười hai bộ quần áo này, kiếm chút hơn chút thì ít hơn chút, gọi lại Tần Du đang muốn đổi sang một cửa hàng khác.

Lúc này Tần Du mới để cho một nhà bốn người họ cầm quần áo rời đi. Lần trả giá này có chút tàn nhẫn, sau này Hoa Tố Phân sẽ chịu trách nhiệm mua đồ dùng hàng ngày ở nhà, cô không thể ngay cả việc đi mua nước tương cũng là mình tự đi được, cho nên để cho bà ấy biết được bản lĩnh ép giá của cô, biết được bản thân cô không dễ lừa gạt là được rồi.

Một đường đi thẳng, vải dệt, đệm chăn, khăn trải giường, chậu rửa mặt, chậu rửa chân, ở thời đại này chậu rửa mặt và chậu rửa chân nếu không phải đồng thì cũng là gỗ, nặng cực kỳ, Tần Du muốn gọi người khuân vác, nhưng mẹ chồng nàng dâu hai người họ liên tục xua tay, may mà cũng gần nhà. Một nhà bốn người bọn họ một vừa hai phải tay cầm, vai khiêng.

Tần Du cũng không có cách nào, chỉ đành theo ý bọn họ. Về đến nhà, Văn Tú của nhà họ Phó đưa người tới, buổi sáng má Trương đã nhìn một lượt, liệt kê danh sách thêm một đống dụng cụ hàng ngày vào, bà ấy cầm mấy thứ đó tới đây, đặt ở tầng dưới cùng, chất đống khắp nơi.

Tần Du trả tiền cho Văn Tú: "Dì Văn, Tố Phân vừa mới tới, đoán chừng cũng không biết đi đâu mua gạo và mua thức ăn, cháu cũng không biết. Dì có thể hướng dẫn cho cô ấy tầm một tuần, để cô ấy làm quen được không?"

"Lúc ấy chỉ muốn giúp cô ấy một việc vội, lại không nghĩ rằng cô ấy còn chưa quen, rất nhiều thứ cũng không biết, may mà phu nhân nhắc nhở tôi, nếu không e là cả nhà họ sẽ gây thêm phiền phức cho tiểu thư. Nên bảo tôi hỏi tiểu thư một chút, xem có cần phái một người trong nhà đến dạy mẹ chồng nàng dâu hai người ấy quy củ làm việc hay không?"

Tần Du không ngờ rằng Phó thái thái ở cách vách lại thay cô suy xét chu toàn như thế: "Nếu vậy thì còn gì bằng, chỉ sợ sẽ gây thêm phiền cho dì thôi,"

"Chỉ mấy ngày thôi mà, hơn nữa người trong biệt thự cũng nhiều. Sẽ không gây trở ngại gì đâu."

"Dì thay cháu cảm ơn phu nhân."

Văn Tú khom người: "Phu nhân nói nếu không phải là cô đưa ra chủ ý cho thiếu gia, thì sợ là mấy năm nay đã quăng hết tiền vào trong, khác gì ném đá xuống sông. Lại nói, đôi mẹ chồng nàng dâu này là tôi tìm, đó cũng là việc đương nhiên. Dù sao thì, nếu tiểu thư thiếu cái gì thì cứ sang cách vách lấy."

"Dạ vâng."

Tiễn Văn Tú đi, tuy rằng Phó thái thái nói như vậy, nhưng bây giờ trong nhà không thiếu củi gạo mắm muối gì cả, chỉ là nếu phải bắc nồi nấu cơm, thì rất phiền toái.

"Tố Phân, giúp tôi cất khăn trải giường sáng mới giặt vào trong, chăn cứ để đó trước, không cần phải gấp vội, vừa rồi tôi có thấy góc đường có một quầy hoành thánh. Chúng ta đi ăn cơm chiều trước." Tần Du phân phó Tố Phân đi cất khăn trải giường.

"Vâng." Tố Phân trả lời Tần Du, đi ra chỗ sào phơi thu khăn trải giường vào.

Cất khăn trải giường lên lầu, đặt trong phòng của Tần Du.

Tần Du dẫn một nhà bốn người họ ra cửa, đi đến chỗ rẽ trên đường, góc đó có một quầy hàng bán hoành thánh đơn sơ, giờ này thực ra không có nhiều người lắm, trong số những bàn ghế bày ra chỉ có hai bàn là có người, Tần Du ngồi xuống: "Sư phụ, năm bát hoành thánh nhỏ."

Ông chủ đang làm hoành thánh trả lời: "Có ngay!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-120.html.]

Thấy bốn người họ còn đứng, Tần Du nói: "Mọi người ngồi xuống đi!"

"Lưu phu nhân nói, lúc tiểu thư ngồi thì chúng tôi không được ngồi."

"Không sao hết, không sao hết. Hôm nay là đặc biệt, mọi người ngồi xuống hết đi."

Đời trước đúng thật là Tần Du không thích ngồi ăn cơm chung bàn với bảo mẫu, chủ yếu là vì trong công ty, ngay cả lúc ăn cơm cũng phải làm việc, về nhà muốn một mình an tĩnh, không muốn đối mặt với bảo mẫu, quan tâm cảm xúc của đối phương, huống chi, bình thường cô hay ra ngoài xã giao, ăn linh tinh ở ngoài rồi, về nhà chỉ muốn ăn uống đơn giản, cũng đâu thể bắt dì bảo mẫu ăn uống đơn giản với cô được?

Mẹ chồng nàng dâu Tố Phân kéo hai đứa nhỏ ngồi xuống.

DTV

Hoành thánh được bưng lên, quầy hoành thánh đơn sơ này tồn tại trong ký ức đời trước khi còn nhỏ của Tần Du, trong trí nhớ có ngõ hẻm, có ông ngoại bà ngoại, còn có một chén hoành thánh nhỏ thơm ngào ngạt.

Tần Du ăn hoành thánh, thấy Tố Phân còn muốn chia hoành thánh cho mẹ chồng của cô ấy, mẹ chồng cô ấy nói: "Thôi, tự con ăn đi!"

"Sư phụ, lại thêm một chén." Tần Du kêu thêm hoành thánh, nói với Tố Phân: "Tôi gọi thêm một chén rồi, hai người mỗi người một phần."

Tố Phân nghe thấy lời này, dừng tay, bưng hoành thánh lên ăn, đoán chừng hai đứa nhỏ đã lâu không được ăn món này, đã đang ăn ngấu nghiến rồi.

Tần Du thong thả ung dung ăn hoành thánh, một tiếng còi ô tô vang lên, cô ngẩng đầu nhìn, thì thấy Phó Gia Thụ ló đầu từ trong xe ra, oán trách: "Sao ăn hoành thánh mà lại không gọi anh?"

"Anh xuống dưới ăn đi? Chẳng lẽ một chén hoành thánh thôi mà còn mời không nổi chắc?" Tần Du vẫy tay.

"Không được, hôm nào sẽ cùng em ra ngoài ăn khuya sau. Bây giờ anh phải về ăn cơm chiều."

Phó Gia Thụ chào hỏi qua với Tần Du, vừa muốn nhấn ga, lại nghe thấy Tần Du hỏi: "Hôm nay có chuyện xảy ra, muốn biết sau đó thế nào, chờ lát nữa qua chỗ em uống trà?"

"Được! Chờ ăn cơm chiều xong thì anh qua đó." Phó Gia Thụ lái xe đi về phía trước.

Hôm nay Phó Gia Thụ là người về nhà cuối cùng, Phó Gia Ninh thấy anh vào cửa, cầm ngay tờ báo chạy tới bên người anh: "Ba người lên báo rồi."

Phó Gia Thụ nhận lấy báo chiều trong tay Phó Gia Ninh, một tiêu đề to đùng hiện ra: [Cô gái nào dây dưa với hai vị quý công tử?]

Nội dung bên trong đó là, hôm nay ở trên khán đài chính của trường đua ngựa xuất hiện một cô gái thần bí, cô gái có dung mạo xuất chúng, Tống đại thiếu đối xử ân cần với cô, cả hành trình đều đi cạnh nhau, nhưng làm người ta kỳ quái đó là, cô gái này ngồi xe của Phó công tử tới trường đua ngựa, nghe nói lúc cô gái xuống xe, còn cười tươi với Phó công tử.

Phó Gia Thụ trả tờ báo cho Phó Gia Ninh: "Đây là tin tức à?"

"Đây không phải tin tức đối với nhà chúng ta, nhưng với bên ngoài, thì là tin tức lớn. Nhất là với tứ tiểu thư nhà họ Hồ." Phó Gia Ninh lải nhải.

Phó Gia Thụ duỗi tay búng trán cô ấy: "Tuổi còn nhỏ, suốt ngày nghĩ cái gì không đâu vậy?"

"Ai bảo là em suốt ngày chỉ nghĩ tới mấy cái này? Chẳng phải là em lo lắng cho anh sao? Nhỡ bỏ lỡ giai nhân thì làm sao bây giờ?"

Loading...