Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 126

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:50:10
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Du nhíu mày: "Đám trẻ con này còn chưa được mười tuổi đúng không?"

"Đúng vậy! Mấy đứa này còn nhỏ, không làm được việc khác, chỉ có thể nhặt nhạnh."

Tần Du thấy vẻ mặt Tống Thư Ngạn tựa như lơ đãng. Cô tiếp tục đi vào phía trong, bên trong là nơi kéo sợi thô, Tần Du thấy rất nhiều cô bé gầy gò nhỏ yếu, chắc chỉ lớn bằng Ni Nhi ở nhà.

Mặt mày Tần Du ngày càng nặng nề. Có thể hoàn cảnh ở nhà máy Hưng Hoa không được tốt lắm, nhưng công nhân làm việc nơi đó đều là người trưởng thành, vậy mà chỗ này lại có nhiều trẻ em như thế ư?

Quản lý bên trong hỗn loạn, mặt đất phủ một tầng như lông măng trắng bay phất phơ. Tần Du rất muốn hỏi, nếu hít số sợi bông này vào phổi thì không ảnh hưởng đến sức khỏe à?

Tiếp tục vào bên trong, các cô bé nhanh chóng qua lại, ánh mắt chỉ có c.h.ế.t lặng nhìn máy móc. Josh đi gần nói cho Tần Du nghe quy trình dệt. Tần Du thân là nhân viên quản lý cao cấp đứng đầu một hệ thống sản xuất, hiện tại chỉ muốn chửi bậy không thôi. Trình độ quản lý thế này còn có thể kiếm lời cơ à? Chẳng trách vải dệt sản xuất ra tới không bằng xưởng vải của Nhật Bản.

Trong tiếng máy móc ồn ào, một cô bé khoảng mười một, mười hai tuổi đang ngủ gà ngủ gật ngay bên cạnh suốt sợi vô cùng nguy hiểm, dễ dàng xảy ra tai nạn lao động. Tần Du vội vàng đi tới.

Nhưng có một người đàn ông trung niên còn nhanh hơn cô, đối phương cầm roi da rảo bước tới trước, hung hăng quất thẳng lên người cô bé kia: "Đồ con lợn, ngủ đấy à? Muốn c.h.ế.t hả?"

Cô bé bị người đàn ông đánh tỉnh, cun cút ôm đầu. Gã kia càng đánh càng hăng, roi trút xuống như mưa.

Tần Du kêu: "Sao lại đánh người?"

DTV

Giọng của cô bị bao phủ trong tiếng máy móc gầm rú. Cô cởi giày của mình, ném thẳng về phía gã đàn ông đang đánh người kia. Đối phương bị giày đập trúng, quay đầu lại thì thấy Tần Du bừng bừng tức giận và Tống Thư Ngạn ngơ ngác.

Josh bước nhanh tới nhặt giày cho Tần Du, ngồi xổm xuống để Tần Du đặt chân vào giày. Cô đi đến trước mặt cô bé kia, chỉ thấy đôi mắt của cô bé vằn vện tia máu, ánh mắt nhìn về phía cô có vẻ sợ hãi và khó hiểu.

Trần Hoa Bình thấy nơi này có chuyện ngoài ý muốn thì vội vàng chạy tới, thấy lại là Tần tiểu thư này thì đứng lại cạnh người Tống Thư Ngạn: "Thiếu đông gia."

Người đàn ông nằm roi kia đi tới cạnh Trần Hoa Bình: "Giám đốc Trần."

"Anh làm gì à?" Trần Hoa Bình hỏi.

"Có làm gì đâu? Con đĩ này ngủ gật, bị tôi đánh hai roi." Người đàn ông này còn ấm ức.

Trần Hoa Bình nói với Tống Thư Ngạn: "Thiếu đông gia, chắc là Tần tiểu thư đến nhà xưởng lần đầu tiên nên không biết quy định ở nhà xưởng."

Tần Du đứng hơi xa, không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.

Vừa rồi Tống Thư Ngạn thật sự bị Tần Du làm cho giật mình. Trước nay anh ấy không thể nghĩ được một tiểu thư xinh đẹp, có giáo dưỡng như Tần Du lại có thể cởi giày ném người. Nhưng khoảnh khắc cô ném giày thật sự rất giàu sức sống.

Hiện tại muốn tham quan cũng không xem nổi nữa, anh ấy đi tới bên cạnh Tần Du: "Tần tiểu thư, chúng ta quay về văn phòng trước nhé?"

Tần Du đã phát hiện bản thân khác người. Chẳng lẽ không ai cảm thấy những chuyện này sai trái hay sao? Không có một trăm năm thì cũng chín mươi năm, khác biệt cứ như rãnh Mariana vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-126.html.]

Tần Du đi ra khỏi phân xưởng, tạp âm đã giảm rất nhiều, cô dùng tiếng Đức hỏi Josh: "Chắc không phải anh cũng cảm thấy dùng lượng lớn lao động trẻ em như thế là bình thường đấy chứ?"

"Đức đã đưa ra dự luật, không cho phép sử dụng lao động trẻ em. Nhưng tôi hỏi cô nhé. Nếu không dùng lao động trẻ em, đám trẻ này đào đâu ra cơm ăn? Chính cha mẹ bọn chúng cũng không nuôi sống được con mình." Josh nhìn Tần Du: "Từ tám tuổi tôi đã bắt đầu ra ngoài công tác, mỗi ngày làm việc bốn tiếng đồng hồ trợ cấp gia dụng. Nếu không thì nhà chúng tôi khó mà nuôi sống sáu anh chị em được. Anh trai tôi là lao động trẻ em toàn chức, một ngày làm mười, hai mươi mấy tiếng. Việc này là vô nhân đạo, nhưng cũng không có cách nào."

Trợ lý của Josh dịch lại đối thoại của hai người cho Tống Thư Ngạn nghe, Tống Thư Ngạn cười lắc đầu, không biết nói sao: "Chủ nghĩa của Tần tiểu thư quá mức lý tưởng. Đám trẻ này đi xưởng làm việc thì còn có một ngày ba bữa, ra ngoài chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ. Mùa đông lạnh chết, mùa hè nóng chết. Cứ đến mùa đông hàng năm đều có thể nhìn thấy có người chuyên đi nhặt xác, mỗi tay nhấc xác một đứa trẻ con như xách gà xách chó, ném lên xe chở đi thiêu hủy."

Trần Hoa Bình đứng cạnh Tống Thư Ngạn cũng nói: "Tần tiểu thư chuyện bé xé ra to rồi. Đám con nít này nhỏ quá, không rắn tay thì không quản nổi đâu."

"Không quản nổi?" Tần Du nghe đến đây thì lập tức hiểu được, bản thân rơi vào bẫy tư duy của bọn họ.

Không thể để bọn họ chiếm quyền chủ động trong loại đề tài này được. Chỉ bằng sức mình cô thì không giải quyết được vấn nạn lao động trẻ em, nhưng cô có thể tranh thủ cho đám trẻ hoàn cảnh sinh tồn tốt hơn. Chưa kể... không phải cô vẫn luôn cảm khái vì ngành dệt nước nhà đấy sao? Cớ gì không nương cơ hội này, dùng kinh nghiệm quản lý dây chuyền sản xuất ô tô của mình đời trước đề cao trình độ quản lý và năng lực cạnh tranh của Hải Đông lên một chút?

Tần Du cười mỉa: "Nhìn quản lý hỗn độn tại hiện trường thì tôi cũng biết các ông quản không nổi. Không kiếm được tiền thông minh nên chỉ có thể kiếm tiền đơn giản, thô bạo đúng không?"

Nói thế là tát thẳng vào mặt Trần Hoa Bình rồi: "Tần tiểu thư, sao lại chỉ trích như vậy? Tiểu thư hiểu nên quản lý nhà xưởng thế nào chắc?"

"Các anh theo tôi." Tần Du xoay người đi ngược về phía phân xưởng.

Tống Thư Ngạn nghĩ một lát, cũng theo đi lên, Trần Hoa Bình không hiểu nổi thiếu đông gia uống phải bùa mê thuốc lú gì của ả này.

Ban đầu ông ta chỉ cho rằng cô ả này rất xinh đẹp, đàn ông thấy đều xiêu lòng. Nhưng càng về sau ông ta càng không cảm thấy vậy nữa. Loại đàn bà như cô ta, chẳng những lập lờ với thiếu đông gia còn cấu kết làm bậy với công tử nhà họ Phó. Đã thế còn tự cho là đúng, cảm thấy bản thân rất tài giỏi nữa chứ.

Trần Hoa Bình đi theo bên người thiếu đông gia, không nói lời nào đứng tại chỗ nhìn mấy đứa nhỏ nâng bông tới nâng bông lui... Có cái gì đẹp mà nhìn?

Người khác cũng không hiểu Tần Du đứng tại chỗ này là muốn bọn họ xem cái gì?

Đợi khoảng mười phút đồng hồ, Tần Du đi ra ngoài, đến chỗ đất trống ngoài phân xưởng mới hỏi: "Các anh nhìn ra phân đoạn đó có vấn đề gì không?"

"Mặt đất quá bẩn?" Tống Thư Ngạn đáp trước.

"Cái này thì không sạch được, bởi vì bông vốn..."

"Hai đứa bé kia mệt c.h.ế.t đi?" Josh cắt ngang.

"Hai đứa bé kia khuân tổng cộng ba chuyến, tôi hỏi một câu thôi, kiếm cho bọn nhỏ một cái xe kéo, kéo đi có phải vừa nhanh vừa đỡ tốn sức hơn không? Tại sao không dùng?" Có chế độ công nhân nô lệ là Ni Nhi, cộng thêm đời trước cũng có khái niệm công nhân nô lệ, rất nhiều nghiệp vụ không phải trung tâm đều tiến hành dùng công nhân nô lệ, chỉ tập trung vào nội dung mình chuyên nghiệp nhất. Tần Du cười nói: "Dùng thêm một công nhân thì mỗi tháng mới tốn thêm tiền, nhưng dùng thêm một công cụ thì không cần thêm tiền. Như phân xưởng này của anh, nếu để cho tôi quản, tôi dám nói không cần đầu tư quá nhiều, cùng thời gian là tôi có thể đề cao 20% hiệu suất."

Tần Du vừa nói dứt lời, mặt Trần Hoa Bình đã tái mét. Có ý gì đây? Nhà máy sợi Hải Đông của bọn họ đã xem như hiệu suất rất cao trong ngành sản xuất sợi rồi, nói gì có thể đề cao 20% hiệu suất?

"Tần tiểu thư, trước khi mạnh miệng thì cũng phải nghĩ đã chứ?" Trần Hoa Bình xanh mặt.

Tần Du không thèm nhìn ông ta, quay sang nói với Tống Thư Ngạn: "Tống tiên sinh, nếu anh không chê, tôi sẽ lợi dụng thời gian rảnh sau khi tan làm và mấy ngày nghỉ tới quý công ty điều tra nghiên cứu, sau đó cho anh một bản báo cáo điều tra hoàn chỉnh."

Loading...