Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:50:13
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Với Tống Thư Ngạn mà nói, việc này đúng là một mũi tên trúng hai đích. Một là anh ấy thật sự nhìn ra năng lực của Tần Du ở nhà máy Hưng Hoa, hai nữa là làm thế có thể ở chung với cô thêm một thời gian mỗi ngày. Anh ấy đáp: "Thế thì tốt quá rồi."

"Chuyện nên làm thôi. Đầu tiên, nếu không nhờ sự tin tưởng của anh, tôi cũng không lấy được đơn đặt hàng lớn như vậy. Thứ hai, khi tôi mua quần áo cho người hầu nhà mình đã biết vải dệt của Nhật Bản và của các anh tồn tại cách biệt về chất lượng và giá cả. Mà nội bộ Nhật Bản tồn tại rất nhiều chế độ công nhân nô lệ, dựa vào phí nhân công rẻ tiền đạt được rất nhiều thị trường. Như vậy sản phẩm của nhà máy sợi trong nước chỉ có thể chịu thấp hơn một bậc. Tôi cho rằng chúng ta có thể đề cao hiệu suất và chất lượng, cạnh tranh trực tiếp với vải Đông Doanh. Cuối cùng, tôi cũng mong có thể cung cấp hoàn cảnh công tác tốt hơn cho đám trẻ kia, cho bọn nhỏ thêm chút tương lai."

Trần Hoa Bình không thể đứng nhìn nổi nữa, thiếu đông gia quá ngoan ngoãn nghe theo cô ả này, thế nên chắc không ngửi thấy mùi lẳng lơ của cô ả đâu? Nếu để loại đàn bà này vào nhà họ Tống, đến lúc ấy cứ tự cho là đúng, chuyện gì cũng đòi nhúng tay vào thì bọn họ đều khỏi cần làm việc nữa!

Phải báo cho lão gia biết chuyện này. Thời cổ có hồng nhan họa thủy, ả đàn bà này sợ là yêu cơ tai họa nhà máy. Ông ta phải đánh điện báo cho ông chủ, để ông chủ quản thiếu đông gia, dù sao thiếu đông gia cũng bị cô ả mê đến choáng váng rồi!

Không được, không được! Điện báo chỉ được vài chữ, sao có thể tố hết những biểu hiện mụ mị của thiếu đông gia thời gian này được. Phải viết thư! Viết thư mách ông chủ!

Những người khác không biết Trần Hoa Bình muốn mách lẻo, đều vui mừng hoan hỉ đi tham gia tiệc tối tổ chức ở Minh Thái.

Đây là lần đầu tiên máy in hiệu Cohen tiêu thụ ở Trung Quốc, xem như ý nghĩa đặc biệt. Phu nhân Smith và Bob cùng tham gia tiệc tối.

Tiệc tối chấm dứt đã gần tám giờ tối, Tống Thư Ngạn đề nghị đưa Tần Du trở về.

Hiện tại không phải Thượng Hải trăm năm sau, hai, ba giờ rạng sáng còn có thể đi dạo trên đường. Đây chính là thời đại rung chuyển bất an, Tần Du cũng không từ chối Tống Thư Ngạn đưa mình về nhà.

"Tần tiểu thư."

Trước khi Tần Du xuống xe, Tống Thư Ngạn gọi cô lại.

"Vâng?"

"Tối mai em rảnh chứ?"

"Không rảnh." Sáng nay Phó Gia Thụ nói với cô, tối mai đi tham gia vũ hội của nhà họ Niên.

Tống Thư Ngạn nhìn cô, vẻ mặt không rõ hàm ý, cười nói: "Tôi còn nghĩ nếu cô có thời gian rảnh thì cùng tôi tham dự một buổi vũ hội."

Vũ hội? Tần Du đã biết là vũ hội gì, cũng biết Tống Thư Ngạn muốn cho cô xem cái gì. Nếu đối phương không nói rõ, cô coi như không biết, tiếp tục uyển chuyển từ chối: "Xin lỗi, tôi có việc mất rồi."

"Thế thì tiếc thật, tôi còn cho rằng em sẽ hứng thú với buổi tiệc khiêu vũ này cơ đấy."

Tần Du chỉ nói: "Đúng là có hứng thú, nhưng tôi có việc thật."

"Được thôi." Tống Thư Ngạn cười, nhìn theo cô xuống xe.

Tần Du xuống xe, vẫy tay với hắn, chờ sau khi xe đi rồi mới quay đầu lại. Cô thấy Tiểu Cường, con trai Tố Phân đang ngồi trên băng ghế trước cửa lớn xoa đầu một con ch.ó con.

"Tiểu Cường, sao em lại ở đây?" Tần Du cúi đầu hỏi.

Tiểu Cường ngước lên: "Mẹ nói buổi tối tiểu thư về muộn, bên ngoài nhiều người xấu, bảo em ra cửa chờ, có việc gì thì kêu một tiếng."

Tần Du nhớ tới những đứa bé mình gặp hôm nay, lại nhìn gương mặt nhỏ gầy còm của Tiểu Cường. Tuy cô không thể cứu được nhiều người như vậy, nhưng đến cùng ít nhất vẫn có thể cung cấp cho gia đình này một nơi che mưa chắn gió. Tần Du xoa đầu cậu nhóc: "Đi thôi, chúng ta cùng vào nhà."

"Vâng!"

Tiểu Cường cầm ghế đi theo Tần Du vào trong, con ch.ó nhỏ đi theo cậu ta, Tiểu Cường vào cửa, ngồi xổm xuống nói với cún con: "Tiểu Hoàng ngoan, ngày mai tao lại chơi với mày."

"Tiểu Hoàng là chó của em à?"

"Không phải! Lúc em đi mua đồ ăn với mẹ thì thấy một bà ném chó con đi. Em lén ôm về, bị mẹ phát hiện. Mẹ bảo em vứt nó đi. Mẹ nói tiểu thư nuôi mấy người bọn em đã đủ phí tiền rồi. Em chỉ đành để Tiểu Hoàng ở bên ngoài." Tuy Tiểu Cường còn nhỏ nhưng mồm miệng lanh lợi, rất thông minh.

Tần Du xoay người: "Không sao đâu, ôm nó vào đi. Sau này chị về muộn thì em để nó ra cửa đón chị nhé?"

Nhà cô rộng rãi lại ít người, cũng nên nuôi một con chó.

"Không, sau này em và Tiểu Hoàng cùng chờ tiểu thư." Tiểu Cường ôm cún con lên, ngửa đầu cười với Tần Du.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-127.html.]

"Ừ, sau này Tiểu Cường và Tiểu Hoàng cùng chờ chị."

Tiểu Cường nghe xong thì vui sướng nhảy cẫng lên. Tần Du khóa cửa lại, nhìn con ch.ó nhỏ bị cậu ta ôm trong lòng.

Chó con cũng giương đôi mắt ướt sũng nhìn Tần Du. Cô nói: "Về nhà thì chúng ta tìm chị của em, cùng đi tắm rửa cho nó, được không?"

Cậu nhóc được Tần Du ủng hộ thì hưng phấn: "Vâng!"

"Còn không đi gọi chị đi?"

"Vâng!" Tiểu Cường ôm con ch.ó nhỏ, kêu to: "Chị ơi, chị!"

"Cái tai cũng bị cháu hò điếc rồi." Bà Ngô từ trong nhà đi ra: "Ơ hay! Đã bảo với cháu đứng có tùy tiện tha những thứ này về cơ mà. Bẩn lắm."

Tiểu Cường quay đầu nhìn Tần Du phía sau: "Tiểu thư nói là cho cháu nuôi."

Bà Ngô thấy Tần Du, lại nghe Tiểu Cường vui vẻ nói: "Tiểu thư nói muốn cháu và chị tắm cho Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng sẽ sạch sẽ ngay thôi."

"Tiểu thư." Bà Ngô hỏi lại Tần Du.

Tần Du gật đầu: "Tôi đồng ý rồi."

"Chị ơi, chị!"

Tiểu Cường gọi Ni Nhi tới, còn gọi cả Tố Phân, Tố Phân tới bên này hỏi: "Tiểu thư về rồi ạ? Cô muốn ăn cái gì hay là tắm rửa trước."

"Tôi đi tắm cho con cún với Tiểu Cường và Ni Nhi." Tần Du đánh mắt với Tiểu Cường: "Chị xuống bây giờ, hai đứa chuẩn bị nước đi."

"Vâng!"

Tần Du lên tầng hai cất túi xách, sau đó xuống dưới. Hai chị em kia đã bật đèn ban công lên, thả cún con vào chậu gỗ.

Ni Nhi thấy Tần Du xuống dưới thì nhường vị trí: "Tiểu thư đến đây!"

Tần Du ngồi xổm xuống xoa nắn đầu Tiểu Hoàng, chó con bị người mân mê thì rên ư ử.

Tần Du vừa tắm cho chó vừa nói: "Ni Nhi, Tiểu Cường, chị định đưa hai đứa đi học."

"Đi học?" Ni Nhi khó hiểu: "Không phải chỉ con trai mới được đi học à? Con gái đi học không gả chồng được đâu."

"Ai bảo em thế?" Tần Du ngẩng đầu nhìn Ni Nhi: "Con gái đi học có thể tự mình kiếm tiền, chị đi học mới có thể làm việc ở cửa hàng tây."

"Mẹ ơi, tiểu thư muốn cho con với chị đi học." Tiểu Cường chạy vào nói với mẹ mình.

Hoa Tố Phân bước nhanh ra tới: "Tiểu thư, làm vậy sao được?"

Tần Du ngẩng đầu: "Chị Hoa, cho bọn nhỏ đi học một ít rất tốt. Sau này Ni Nhi có thể ghi chép sổ sách cho tôi, làm quản gia nhỏ như dì Văn nhà bên cạnh đấy. Tiểu Cường là con trai, tóm lại sau này phải có người giúp tôi xử lý sản nghiệp chứ. Một chữ bẻ đôi cũng không biết thì sao mà làm được?"

DTV

Tuy trong lòng Tần Du không muốn coi hai đứa bé là người hầu, chẳng qua hy vọng trẻ con nhận được giáo dục nên có thôi. Nhưng cô tin rằng mình nói như vậy càng khiến người nhà Hoa Tố Phân dễ dàng tiếp nhận.

"Tiểu thư, tôi phải báo đáp đại ân đại đức của tiểu thư sao cho phải?"

"Còn có thể báo đáp thế nào nữa, làm việc cho tốt thôi?" Tần Du nói với Hoa Tố Phân: "Ngày mai chị đi hỏi thăm xem có trường nào gần nhà đang nhận trẻ không, sau đó về nói với tôi."

"Vâng!"

Tần Du nghe thấy bên ngoài có tiếng động, vẫn là chỗ góc tường. Cô đứng lên đi tới, thấy Phó Gia Thụ cầm một cái hộp đứng đó. Người này bị gai xương rồng đ.â.m vẫn chưa chừa mà.

Tác giả:

Dư Mỹ Nhan là nhân vật có thực, nhảy xuống biển năm 1928. có thể tra được bài báo cụ thể của Đằng Tấn: "Kỳ nữ Dư Mỹ Nhan dân quốc: Trong 4 năm qua lại với 3000 bạn trai, 28 tuổi nhảy xuống biển tự sát". Ngoài ra, báo chí dân quốc có thể so sánh với cánh báo chí, truyền thông ngày nay, cái gì càng nhiều người xem thì viết cái đó. Cuối những năm hai mươi, số lượng báo chí, tạp chí của Thượng Hải đã đạt hơn một ngàn loại, báo chí phát hành số lượng nhỏ thì đưa đủ loại tin tức, báo chí phát hành số lượng lớn mới hơi khiêm tốn một chút, chẳng qua cũng không có lương tâm, là tiền thân của báo lá cải Hongkong ngày nay.

Loading...