Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 128

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:50:16
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Gia Thụ đi vào, thấy hai tay Tần Du ướt sũng, hai đứa nhỏ cạnh đó đang xoa nắn một... con cún?

Phó Gia Thụ quay đầu nhìn bờ tường, sau đó lại nhìn con ch.ó con kia: "Sau này anh đi cửa chính."

Tần Du lập tức hiểu được ý anh: "Tiểu Cường nhặt Tiểu Hoàng về canh cửa mà."

Tần Du thấy anh có vẻ còn chưa tin thì bổ sung: "Không bằng ngày mai anh tìm người mở cái cửa kia ra đi? Đỡ phải leo tường?"

Phó Gia Thụ nghe thấy Tần Du xác nhận không phải đề phòng mình thì lại cười tươi rói: "Đi nào, có thứ tốt cho em."

Tần Du nhìn cái hộp trong tay anh: "Bánh ngọt nhà nào mà đóng gói xa hoa vậy? Tôi đi rửa tay cái đã, vừa mới sờ chó xong, không thể cầm đồ ăn được."

Phó Gia Thụ cúi đầu nhìn hộp gấm phong cách cổ kính trong tay, cô nhìn thế nào mà cảm thấy đây là bánh ngọt?

Anh nói: "Anh đi lên trước."

"Anh đi đi!"

Tần Du rửa sạch tay lên tầng, thấy hộp gấm đã được đặt trên bàn trà. Chờ cô cầm hộp lên mới phát hiện hộp gấm này chế tác tinh xảo, không thể nào dùng để đựng bánh ngọt được, cô hỏi: "Đây là cái gì?"

"Mở ra xem." Phó Gia Thụ ung dung.

Tần Du mở hộp ra, thấy một chiếc vòng cổ khiến người khó mà cầm lòng, nhìn là biết giá trị xa xỉ, còn phải nói là xa xỉ tột độ. Tần Du không cảm thấy giao tình giữa hai người đủ để tặng một món quà xa hoa thế này, cô hỏi: "Đây là?"

"Đạo cụ."

"Đạo cụ?" Tần Du khó hiểu.

Phó Gia Thụ lấy một tờ báo gấp gọn trong túi ra, đưa cho Tần Du.

Tần Du mở tờ báo: "Anh mang báo theo người thế này có cầm vào nhà xí đọc không? Tôi nói anh nghe, ngồi nhà xí đọc báo dễ bị trĩ lắm đấy."

Phó Gia Thụ: "..."

"Xem bài nào?" Tần Du nhìn từ trên xuống dưới.

DTV

"Đọc bài 'Phụ nữ không thể mượn danh nghĩa tự do khơi mào lối sống thiếu tự trọng'." Phó Gia Thụ đi tới chỉ bài báo kia cho cô.

Tần Du đọc bài viết này, ban đầu tác giả lấy ví dụ thực tế nên lên bi ai của nghề kỹ nữ này, rằng những cô gái ấy đều bị ép buộc. So sánh đối lập chính là những cô gái được ăn học đàng hoàng, tử tế lại vẫn bằng lòng làm cái ngành ấy. Còn mượn tên tuổi hàng đầu làm cái ngành này. Ví như Dư Mỹ Nhan, lấy danh nghĩa tác giả làm ra hành vi không biết kiểm điểm.

Đoạn cuối bài viết có nói: "Dư Mỹ Nhan này đã chết? Vậy còn Dư Mỹ Nhan khác thì sao? Khi tôi thấy có người đưa tin một kỳ nữ thông hiểu cả tiếng Anh và tiếng Đức, vậy mà lại lập lờ giữa hai vị công tử nhà giàu có, lấy đùa bỡn cánh đàn ông làm vinh quang, dùng đó để chứng minh mình là phụ nữ thời đại mới. Tôi cảm thấy thật đáng buồn cho cô ấy!"

Đậu má! Hôm qua mình vừa lên báo, hôm nay đã bị người ta phê bình? Mẹ nó! Bắt kẻ thông dâm còn phải bắt được cả đôi, lời đồn vô căn cứ lại viết ra như vậy à? Ghê tởm quá đi chứ?

"Em biết tác giả bài viết này là ai không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-128.html.]

Tần Du nhìn đạo cụ, lại nhìn bài viết ký tên là Tứ Nguyệt, cô hỏi: "Tứ tiểu thư nhà họ Hồ à?"

"Thông minh, chính là cô ta. Hôm nay mẹ anh đi đánh bài, Niên thái thái làm trò ngay mặt Hồ thái thái luôn miệng nói anh tìm Hồ Tứ tiểu thư là anh trèo cao, sau này cũng không thể ra ngoài tìm tam nạp thất. Vấn đề là tìm tam nạp thất không phải nên nói với Hồ thái thái ấy à? Con trai bà ta sắp bức tử vợ cả đến nơi rồi. Niên thái thái nói bậy nói bạ, mẹ anh còn không thể đánh mất phong độ đương trường, không so đo với bà ta. Lúc về đến nhà, em gái anh lại cho mẹ xem bài viết này, làm bà ấy giận đến xoay vòng. Chiếc vòng này là cha anh mua đấu giá về cho mẹ, tất cả thái thái quen biết mẹ anh đều hay chuyện. Mẹ bảo em đeo lên để tham gia vũ hội đêm mai với anh."

Tính tình Phó thái thái hơi trẻ con, cô có thể tưởng tượng được khi đó bà ấy tức đến mức nào. Hồ Tứ tiểu thư cũng lấy việc công làm việc tư quá mức, vậy mà lại viết bài như vậy. Đây không phải là ám chỉ cô nữa, chỉ kém không chỉ thẳng mặt mắng cô là kỹ nữ nữa thôi.

Tần Du ném báo lên người Phó Gia Thụ: "Tôi bị anh làm liên lụy."

Phó Gia Thụ đón lấy tờ báo, cười hì hì làm lành: "Đều tại anh không tốt. Thế nên chẳng phải chúng ta cần lấy lại mặt mũi đấy à?"

"Được rồi, tôi biết rồi."

"Thế anh về trước." Phó Gia Thụ đưa vòng cổ xong muốn rời đi, lại nhớ ra một chuyện: "Cha anh nói ngày mai muốn đi với em đến ngân hàng Delta."

Tần Du bất ngờ: "Bác trai đi ngân hàng Delta làm gì?"

"Cùng đi kết thiện duyên với em. Cha nói chúng ta làm vậy là đắc tội nhà họ Hồ triệt để rồi. Hiện tại Hồ Nhị và giám đốc Johnson của ngân hàng H quá thân cận, chẳng những không giúp Delta mà còn bỏ đá xuống giếng. Chúng ta dứt khoát nâng đỡ Kaufman một phen."

"Kẻ thù của kẻ thù là bạn." Tần Du tổng kết.

"Không tính là kẻ thù, cùng lắm là đối thủ mà thôi. Đối thủ của đối thủ chính là bạn. Delta và ngân hàng H cũng là đối thủ mà thôi." Phó Gia Thụ nói xong lại định rời đi.

Tần Du nhớ tới những gì mắt thấy tai nghe hôm nay. Phó Gia Thụ xem như là người bạn đầu tiên có chung bí mật với cô ở thời đại này. Dù sao trong lòng có chuyện gì cũng khỏi cần phiền người khác, dứt khoát tâm sự với anh đi!

"Hôm nay tôi thấy nhà máy Hải Đông sử dụng rất nhiều lao động trẻ em, Josh nói với tôi rằng lao động trẻ em không có gì đáng ngạc nhiên cả. Hoàn cảnh làm việc ở nhà máy sợi rất tệ hại, nhân viên quản lý đơn giản lại thô bạo, cầm roi đánh bọn trẻ khiến tôi không chịu nổi. Chẳng lẽ hiện tượng này rất phổ biến?"

Phó Gia Thụ nghe Tần Du nói xong thì quay lại, tiếp tục ngồi xuống: "Chuyện này đúng là rất phổ biến. Trên biển mới càng dễ thấy. Đặc biệt là địa phận tô giới, không cần biết cửa hàng tây lớn đến mức nào, ví như cửa hàng tây lớn nhất của Anh có nhà máy ươm tơ, bọn họ dùng rất nhiều lao động trẻ em cho khâu trần kén tằm, bởi vì thao tác đơn giản. Nhưng em biết đấy, trần tằm phải dùng nước sôi, rất nhiều đứa trẻ bị bỏng lại không được điều trị đúng lúc, dẫn tới tàn tật, hoặc là chết."

Tần Du rốt cuộc nhìn thấy một người không cảm thấy cô làm quá lên, chẳng lẽ vì vậy nên nhà máy Hưng Hoa không có lao động trẻ em?

Tần Du hỏi: "Thế nên nhà máy của các anh mới không dùng lao động trẻ em à?"

"Không dùng, bất kể là trên thuyền hay nhà máy Hưng Hoa đều chỉ dùng người mười lăm tuổi trở lên. Nhưng bên xây dựng là cho công ty xây dựng bao thầu, bọn họ có lao động trẻ em thì bên anh cũng không cách nào ngăn cản. Chuyện như thế tổn hại âm đức." Phó Gia Thụ thở dài.

"Nhưng có điều bọn họ nói không sai, nếu không dùng bọn nhỏ, có khi bọn chúng còn chẳng có cơm ăn no mỗi ngày ấy chứ. Trên thực tế, lao động trẻ em ở Mỹ cũng là bị cấm mà không được. Anh mong mỗi đứa trẻ ở độ tuổi còn nhỏ đều có thể ăn no mặc ấm, vô ưu vô lự như chúng ta, có thể đến trường chứ không phải bị khóa trong nhà xưởng, một ngày làm mười hai giờ."

Tần Du trả lời: "Sẽ có một ngày như vậy."

"Em lạc quan thật đấy. Nhiều năm như vậy!"

Phó Gia Thụ thở dài: "Mỗi lần thấy chênh lệch của chúng ta và nước ngoài... Haizz!"

"Chắc chắn sẽ có ngày, mỗi đứa bé đều có thể đi học."

"Hy vọng cuộc sống ấy có thể tới sớm một chút, trẻ con của thế giới ấy chắc chắn rất hạnh phúc."

"Có lẽ đến lúc ấy bọn trẻ cũng sẽ có phiền muộn nhỏ khác." Chính bản thân Tần Du, đời trước vì thi đậu trường đại học lý tưởng mà học đến liều mạng: "Có lẽ bọn họ vì cố gắng thi đậu trường đại học mình muốn mà cảm thấy mệt c.h.ế.t cũng nên?"

Loading...