Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:50:25
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phu nhân Smith nhìn Henry: "Henry, chồng tôi dạy tôi một câu, chỉ có mua sai, không có bán sai. Bán hàng là phiêu lưu. Việc chúng ta vì một ngân hàng mà không thể hoàn thành xây dựng, không kiếm được tài chính đã nhắc nhở tôi, chúng ta nên nắm chút tiền trong tay mới được. Những ngày tiếp đó, chúng ta sẽ bán ra một bộ phận vật nghiệp trong tay, bảo tồn nhiều tiền mặt hơn."
Hội nghị chấm dứt, trước khi ra ngoài cửa, phu nhân Smith nói: "Bob, Yolanda, Justin đi theo tôi!"
Justin là giám đốc nhân sự của Minh Thái. Ba người theo phu nhân Smith vào văn phòng, phu nhân Smith ngồi xuống: "Yolanda, xét thấy biểu hiện xuất sắc của cô, chúng tôi quyết định tăng chức cho cô làm giám đốc bộ phận đại lý máy dệt, đãi ngộ của cô tương đương với công nhân quốc tịch Anh. Tôi biết với tài sản của cô, cô cũng chẳng để ý chút tiền lương này đâu, nhưng đây là sự khẳng định của tôi với năng lực công tác của cô."
"Đúng vậy, chưa đầy một tháng đã được thăng chức tăng lương. Đây là sự ủng hộ lớn nhất bà dành cho tôi, tôi rất vui."
"Thuê cô chắc là một trong những quyết định đúng đắn nhất đời tôi đấy." Phu nhân Smith chân thành nói, sau đó lại quay sang nói với Justin" "Justin, cậu đi chuẩn bị thông báo Yolanda thăng chức đi. Yolanda, bộ phận của các cô đã hoàn thành chỉ tiêu năm nay. Cô nên đi chia sẻ niềm vui với cấp dưới đi."
"Vâng, Madam."
Tần Du ra khỏi văn phòng của phu nhân Smith, Justin đứng ngoài cửa văn phòng phu nhân Smith nói với Tần Du: "Chúc mừng Yolanda, cô là người thứ ba đạt được đãi ngộ ngang hàng với công nhân Anh quốc trong công ty chúng ta. Hai vị người Hoa trước đó phải tốn mười năm mới lấy được đãi ngộ này."
"Tuy rằng tôi cảm thấy cùng làm cùng hưởng mới là hợp lý nhất. Lý tưởng thì phong phú, hiện thực thì nghèo nàn. Tôi rất biết ơn Madam cho tôi vinh quang. Cảm ơn!"
Trong văn phòng của phu nhân Smith, Bob khó hiểu hỏi: "Madam, sao phải cho Yolanda đãi ngộ ngang hàng với công nhân quốc tịch Anh? Cô ấy mới vào làm chưa đầy một tháng."
"Cậu biết ai là người giải quyết nguy cơ cho Delta không?" Phu nhân Smith hỏi Bob.
Bob không biết ai sẽ đối nghịch với ngân hàng H để chống đỡ cho Delta.
"Yolanda tìm cha của John." Phu nhân Smith cười.
"Tôi hiểu. Nhưng bản thân Yolanda cũng rất ưu tú."
"Đương nhiên."
Lúc này, Tần Du đứng trong bộ phận của mình hỏi: "Các anh em, hiện tại có hai lựa chọn, một là trưa nay chúng ta đi liên hoan một bữa. Hai là chọn một tối trong khoảng thứ tư đến thứ sáu, mọi người chọn địa điểm. Chúc mừng chúng ta chưa hết tháng năm đã hoàn thành chỉ tiêu năm nay."
Bộ phận đại lý máy dệt vui nhảy cẫng lên. Charles Hà bộ phận bất động sản xanh mặt, nhân viên cấp dưới bị bao phủ bởi áp suất thấp.
Vừa rồi lúc ra khỏi phòng họp, có đồng nghiệp khác tham gia hội nghị hỏi: "Tần Du này nói đừng giới hạn lối suy nghĩ của mình tại vị trí giữa hai chân là có ý gì? Là không cần chỉ dùng chân chạy, hay là cái ý mà tôi đang nghĩ tới? Ý là đừng cả ngày dùng cái kia để tự hỏi hả?"
"Cô ấy là con gái mà? Chắc là ý trước." Vị này nhìn về phía Charles Hà."Nhưng tôi cảm thấy cô ấy nói cũng có lý lắm, ngày đầu tiên cô ấy nhậm chức đã có thể đưa ra chiến lược tiêu thụ khiến mọi người choáng ngợp. Charles, anh dựa vào đâu vẫn cảm thấy cô ấy bán đứng sắc đẹp để đạt được đơn đặt hàng?"
"Nguy cơ của ngân hàng Delta được giải quyết rồi ư? Giải quyết thế nào vậy?"
"Cần gì biết giải quyết thế nào, giờ hai tòa nhà trọ có thể được xây tiếp, Henry muốn chèn ép phu nhân Smith cũng thất bại rồi."
Không cần vị này giải thích, Charles Hà cũng biết ý tứ đối phương muốn biểu đạt. Trong chuyện này, không cần biết Delta đã ổn hay chưa, chỉ cần Minh Thái bán nhà trước là không còn vấn đề gì nữa. Henry đứng trước mặt phu nhân Smith đã bị hạ thấp khí thế.
Charles Hà đóng cửa văn phòng hút xì gà. Chuông điện thoại vang lên, bên kia là ông chủ thầu, giục Charles Hà lấy tiền.
"Có rồi, chiều nay sẽ cho người đi lấy, sáng mai ông qua đây nhận!" Charles Hà cúp máy, búng tàn thuốc, đứng lên ra ngoài đi nhà vệ sinh.
Ra khỏi cửa, chỉ nghe công nhân bên trong đang nói: "Không phải đâu? Chưa đầy một tháng đã thăng cấp thành giám đốc là khủng khiếp lắm rồi. Lại còn cho đãi ngộ ngang hàng với công nhân quốc tịch Anh à?"
"Thôi xin đi, một hãng mới toanh mà cô ấy ký được đơn hàng lớn như thế còn chưa đủ giỏi hay sao? Với cả, tôi nghe nói hôm nay cô ấy giúp phu nhân Smith, nói cho mặt mũi Henry và Charles xám ngoét."
"Suỵt!" Có người nhắc nhở.
Người này ngẩng đầu thấy gương mặt như bị người khác nợ tiền của Charles Hà thì lập tức ngậm miệng.
Charles Hà ôm một bụng tức đi ra ngoài, lúc ngang qua bộ phận máy dệt thì nghe Tần Du nói: "Quyết định vậy đi, tối thứ sáu ở nhà hàng cơm tây của khách sạn Vân Hải, ăn xong đi khiêu vũ."
Từ lúc cô ả này tới công ty, anh ta không thuận chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-132.html.]
*
Khoảng bốn giờ chiều, Tần Du từ cửa hàng tây về nhà. Vừa vào cửa, Tiểu Hoàng lông xù mềm mại đã chạy ra vòng vo quanh chân cô, sau đó là Tiểu Cường cũng tới: "Chào tiểu thư ạ!"
"Chào Tiểu Cường!"
Cô bước lên cầu thang, thấy Ni Nhi cầm một đôi dép bông màu lam ngồi xổm xuống: "Tiểu thư, đổi giày!"
"Đứng lên đi Ni Nhi. Nhà này không làm như thế." Tần Du đến từ trăm năm sau, thật sự không thích ứng phục vụ như vậy.
"Vâng!" Ni Nhi đứng lên.
Tần Du đổi dép lê, đúng là thoải mái hẳn. Thời đại này không có dép nhựa hoặc dép xốp, cô nâng chân lên xem thử, vẫn là đế giày. Cô mới thu lưu một nhà bốn người mấy ngày chứ? Vậy mà đã làm xong giày mới rồi?
"Gọi mẹ em ra đây." Tần Du nói với Ni Nhi.
Ni Nhi thấy Tần Du không có vẻ vui mừng thì hơi thấp thỏm, bước nhanh xuống dưới gọi: "Mẹ, mẹ ơi! Tiểu thư gọi mẹ."
Hoa Tố Phân nghe Tần Du gọi mình thì bước nhanh lên lầu: "Tiểu thư, cô tìm tôi?"
"Đôi dép này là sao vậy?" Tần Du hỏi Hoa Tố Phân: "Cô mới đến hai ngày, đủ thời gian khâu đế làm giày ư? Thức đêm làm à?"
Hoa Tố Phân lắc đầu, hai mắt Ni Nhi tràn đầy khát vọng, Hoa Tố Phân nói: "Không phải tôi làm, là Ni Nhi làm."
"Tiểu thư mua đồ mới cho bọn em, quần áo cũ cũng không cần dùng đến nữa. Em nghĩ là dùng làm đế giày thì không lãng phí. Tiểu thư cảm thấy dép lê không dễ chịu à?" Ni Nhi nhìn Tần Du.
Tần Du cúi đầu nhìn dép lê dưới chân: "Ni Nhi làm rất tốt, rất đẹp! Chị thích lắm, vô cùng thích!"
"Mẹ, tiểu thư thích đấy!" Ni Nhi nhận được lời khen thì vui sướng khoe với Hoa Tố Phân, vô cùng kiêu ngạo.
"Đúng rồi, giúp việc chải tóc đã tới chưa?"
"Đúng đúng!" Hoa Tố Phân vội vàng gọi: "Ni Nhi, sang nhà bên nói với má Trương là tiểu thư nhà mình về rồi."
"Vâng!" Ni Nhi tung tăng chạy xuống lâu.
Tần Du vào phòng thay quần áo trước. Nếu muốn đeo món trang sức kia thì đương nhiên không thể mặc sườn xám cao cổ được rồi, lựa chọn tốt nhất là chiếc váy đen ngắn mới làm ở công ty bách hóa kia. Phối với nó làm một chiếc áo choàng vân cẩm dài mét hai màu xanh ngọc thẫm, thêu hoa văn Bồng Lai tiên cảnh.
Giúp việc chải đầu này đã không còn trẻ nữa, là một bà cụ lớn tuổi. Đối phương xách thùng đi vào: "Chào Tần tiểu thư!"
Tần Du thấy bà lớn tuổi: "Không biết phải xưng hô thế nào ạ?"
DTV
"Phó thái thái gọi tôi là bà v.ú Chu, Tần tiểu thư cũng gọi như thế là được." Bà v.ú này đã rụng mất một răng cửa, nói chuyện lọt gió.
"Cháu ít tuổi, cháu gọi bà là bà nhé?"
"Tiểu thư tùy ý."
Tần Du nói với Ni Nhi ngoài cửa: "Ni Nhi, rót cho bà v.ú chén nước."
"Không cần, không cần." Bà v.ú Chu nói.
Ni Nhi xuống rót nước bưng lên, đặt trên bàn trang điểm: "Mời bà uống trà."
Bà v.ú Chu chải đầu rất nhẹ nhàng, bàn tay nhăn nheo của bà cụ thong thả ung dung chải tóc, đẩy ra từng làn sóng rẽ.
"Bé con, xem chải đầu đẹp lắm à?"