Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 135
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:50:33
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quả nhiên sắc mặt Phó thái thái hơi thay đổi: "Hồ thái thái, không phải nhà nào cũng có truyền thống học sâu hiểu rộng như nhà bà, có thể nuôi được một cô con gái giỏi giang, đăng bài văn lên trang báo như Tứ tiểu thư. Hai đứa con nhà tôi, chẳng qua chỉ là người bình thường, không thể so sánh với công tử tiểu thư quý phủ được."
Hồ thái thái nhìn sang Phó lão gia đang trò chuyện vui vẻ với con trai nhà mình, huống hồ vì lần gặp mặt này Phó Gia Thụ còn cố ý ăn diện, hôn nhân của gia đình thượng tầng nào chỉ dựa vào yêu thích chứ? Cho dù Phó thái thái thích con gái bà ta, thì bà ta cũng không thể quyết định mối nhân duyên này được? Với tầng lớp như bọn họ càng nhiều sẽ là suy tính tới lợi ích.
"Cuối cùng xe của Phó nhị cũng tới rồi." Một chàng trai đứng ở cửa thét to một tiếng: "Đi thôi, chúng ta cùng chửi anh ta một tiếng 'son phấn dung tục' thay em ba."
Người trẻ tuổi đồng loại tụ tập ở cửa, đợi Phó Gia Thụ đi vào.
Mọi người thấy xe của Phó Gia Thụ đang lái về phía bãi đỗ xe.
"Nếu cậu ta đã chân thành như vậy, lát nữa cứ bảo cậu ta không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, quỳ xuống cầu hôn Tứ tiểu thư, có được không?"
Không biết ai nghĩ ra ý xấu này, được những người khác nhất trí đồng ý: "Được! Hôm nay cầu hôn, tháng sau kết hôn!"
"Cứ vậy đi!" Tống Thư Ngạn là bạn thân của Phó Gia Thụ, cũng hô hào theo.
Hồ Tứ tiểu thư ở bên trong nghe thấy lời này, đỏ mặt tới tận cổ, chỉ có Phó thái thái không nóng không lạnh nói chuyện với một vị thái thái khác, coi vẻ không hề muốn hùa theo kết thân với người ta.
Hồ thái thái thấy Phó thái thái không nhiệt tình, trong lòng thấy bất mãn, kéo tay Niên thái thái nói: "Niên thái thái, bây giờ các con đều ủng hộ yêu đương tự do, ba mẹ sẽ không cưỡng ép suy nghĩ của con cái, hy vọng chúng có tình cảm với nhau, bản thân thích thì sau này mới lâu dài được."
Niên thái thái cũng cảm thấy Phó thái thái vô lý quá, chuyện như thế này, Phó lão gia thích, Phó Gia Thụ thích, bà ấy không thích thì có tác dụng gì? Bà ta nói: "Đúng thế thật, phải hiểu rằng bây giờ đám thanh niên có tư tưởng mới, người làm phụ huynh như chúng ta phải thoáng một chút, chúng thích ai thì cứ kệ chúng nó."
"Đúng vậy! Nhà bọn tôi từng có bài học về việc này đấy, năm đó quyết định chuyện kết hôn cho thằng hai từ sớm, ầm ĩ tới cuối cùng vẫn là kết thúc bằng ly hôn. Cho nên các bậc phụ huynh đừng nhúng tay vào chuyện của con trẻ. Đây là bài học mà chúng tôi có được."
Phó thái thái nghe thấy câu này, vô cùng tán đồng: "Điều này lại giống với những gì chúng tôi nghĩ, hai vợ chồng chúng tôi đã nói rồi, chỉ cần con dắt về nhà, cho dù có xuất thân như thế nào, chúng nó đã thích thì bọn tôi sẽ cho chúng kết hôn. nhất định không can dự vào chuyện kết hôn của chúng."
Các thái thái ở bên trong đang nói về quan điểm kết hôn kiểu mới bằng giọng mỉa mai, xe của Phó Gia Thụ ở bên ngoài đã đỗ xong, bước từ ghế lái xuống, sau khi xuống còn soi gương phản quang, chỉnh lại quần áo một chút, xem lại kiểu tóc. Thấy anh cẩn thận chỉnh chu như vậy, người ngoài cửa đều cười muốn chết, quả nhiên vô cùng coi trọng.
Không đúng! Sao anh còn chưa đi tới đây? Mà lại đi sang chỗ ghế phụ?
Chỉ thấy Phó Gia Thụ mở cửa ghế phụ ra, một đôi chân đi giày cao gót màu đen bước ra khỏi xe. Tình huống gì thế này?
DTV
Một bàn tay trắng như tuyết đặt lên tay Phó Gia Thụ, trên bàn tay này còn đeo một chiếc vòng màu xanh lục nạm kim cương sáng chói, chỉ một bàn tay, một chiếc chân này đã khiến người khác tưởng tượng vô hạn.
Lúc này người đã bước xuống xe, nhưng lại quay lưng lại với bọn họ, chỉ nhìn bóng lưng này, dưới chiếc váy dài màu đen, vòng eo mảnh một tay có thể ôm hết, cho dù là âu phục hay sườn xám đã nhìn quen đều rộng thùng thình, lúc này nhìn thấy đường cong yểu điệu như vậy, ai mà không nín thở? Muốn cô ngoái đầu nhìn một cái.
Đương nhiên trong đó có người đã biết đây là ai!
Trái tim Tống Thư Ngạn bỗng thắt lại, rõ ràng anh ấy đã mời cô cùng tham gia vũ hội, tại sao cô lại từ chối mà tới cùng với Phó Gia Thụ?
Phải rồi, cô đã nói, có sắp xếp cả rồi, hóa ra là sắp xếp này. Phó Gia Thụ có ý gì? Anh không muốn kết thân với nhà họ Hồ, cũng không cần phải sỉ nhục nhà họ Hồ như vậy chứ?
Cho nên Tần Du đã biết Phó Gia Thụ không muốn kết thân với nhà họ Hồ từ lâu, mình nhắc tới việc Phó Gia Thụ muốn xem mắt với Hồ Tứ tiểu thư trước mặt cô, trong mắt cô là mình đang nói xấu sau lưng bạn thân ư? Trong mắt cô anh ấy có phải là tiểu nhân vô liêm sỉ không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-135.html.]
Anh ấy không quan tâm Phó Gia Thụ cảm thấy mình như thế nào, nhưng anh ấy rất để ý cái nhìn của Tần Du.
Mọi người đợi người con gái quay người lại, nhưng cái đồ c.h.ế.t tiệt Phó Gia Thụ này vẫn lề mà lề mà vươn tay chỉnh lại áo choàng cho cô gái, đúng là nôn nóng muốn chết.
Phó Gia Thụ chỉnh lại áo choàng cho Tần Du xong, mới quay người chào hỏi đám anh em ngoài cửa, làm tư thế để Tần Du có thể khoác cánh tay anh.
Đám anh em chỉ ước gì cắn anh một cái, vẫy tay làm gì? Cái đồ dung tục quê mùa như anh có gì đẹp chứ?
Ôi! Cô gái quay người thật rồi! Có người có văn hoa tu dưỡng cao, trong đầu nhảy ra mấy chữ mắt ngọc mày ngài, môi đỏ như son, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, quần là áo lượt, toàn thân phú quý...
Thiếu thốn vốn từ, cái tên nhà giàu mới nổi hô lên: "Ôi mẹ ơi, đây là Vương Mẫu nương nương hạ phàm à?"
"Nói cái gì đấy? Rõ ràng là tiên nữ hạ phàm!" Có người chỉnh lại kịp thời.
"Ông anh giúp cái, tiên nữ có khí chất như cô ấy sao? Điệu bộ cô ấy bước đi kia, có cái từ gì mà bia nghễ thiên hạ?" Người này ra vẻ rất có lý.
"Bễ nghễ thiên hạ! Không biết dùng từ, thì đừng có dùng lung tung, có được không?"
"Ai cũng biết văn thơ tôi không tốt mà."
"Không tốt, thì có thể đừng dùng từ lung tung không? Thầy dạy văn của cậu mà nghe thấy thì đ.â.m đầu vào tường mất."
"Nhưng tôi nói có sai đâu, cô ấy giống Vương Mẫu nương nương mà."
Đường Dao Nhi đứng cùng với Phó Gia Ninh nói: "Bây giờ coi như tớ tin lời cậu và Dư Tú Thanh nói rồi, trông đằm thắm quá. Đừng nói là anh cậu, kể cả tớ cũng muốn quỳ rạp dưới vạt váy của cô ấy."
"Chẳng trách Phó Gia Thụ lại ăn diện cẩn thận như vậy, nhưng bên cạnh một người đẹp như thế, nếu không ăn diện kỹ càng, e là sẽ thấy tự thẹn kém cỏi mất?"
"Tự thẹn kém cỏi, c.h.ế.t mất thôi, đúng là tạo nghiệt mà, sao tôi lại đứng bên cạnh cậu chứ?"
Phó Gia Ninh quay đầu nhìn đám anh trai cuồng ngôn ban nãy: "Các anh ơi, cùng hô lên với em đi, son phấn dung tục!"
Tiếng "son phấn dung tục" này của Phó Gia Ninh không nhỏ, nhưng không ai hô theo, không những không ai hô theo, còn cảm thấy hô lên như vậy thực sự xúc phạm người đẹp. Thậm chí người đứng đằng sau cô ấy còn lùi lại một bước nhỏ, xấu hổ khi đứng chung với cô ấy.
Vậy mà không có ai phụ họa theo mình, Phó Gia Ninh hận sắt không thành thép dậm dậm chân: "Mấy người các anh ai cũng vô dụng, đã bảo cùng hô với nhau rồi."
Tần Du và Phó Gia Thụ đã tới cửa, Phó Gia Thụ nhướng mày: "Hét gì đấy?"
"Hô lên Phó Gia Thụ là cái đồ son phấn tục tằng đó!" Phó Gia Ninh nói vô cùng có lý.
Phó Gia Thụ nghe mà chẳng hiểu gì: "Anh son phấn tục tằng?"
Phó Gia Ninh nói với giọng tố cáo: "Ban nãy chị dâu cả nhà họ Niên khen con gái nhà người ta một bụng thơ ca tài hoa, nói rằng tô son điểm phấn, châu báu đầu người đều là son phấn dung tục ngay trước mặt em. Em bị bà ta nói như vậy, tức lắm ấy, đâu thể tự nhận mình son phấn tục tằng được? Chỉ đành kể chuyện anh chọn cà vạt cúc áo ở nhà ra. Nhắc đến son phấn tục tằng, anh em chúng ta gộp lại, đây gọi là có nạn cùng chịu đó!"