Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:50:35
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bị Phó Gia Ninh nói ra với giọng điệu ngây thơ như vậy, Đại thiếu gia nhà họ Niên nhíu mày nhìn vợ đang ngồi trên sô pha nói chuyện với mẹ con nhà họ Hồ ở bên trong.

Sao có thể nói như vậy được chứ? Thế chẳng phải đắc tội khách quen nhà họ Phó này à? Bọn họ giật dây bắc cầu hai nhà, đâu phải để gây thù.

Phó Gia Thụ cũng thật là, tới xem mắt thì xem mắt, không thích thì thôi, tại sao còn dẫn cô gái khác tới.

Bây giờ Phó Gia Ninh bị nói ngay tại chỗ như vậy, rõ ràng không nể mặt nhà họ Niên chứ còn gì?

Tần Du nhìn Phó Gia Ninh đeo đầy trân châu đá kim cương trên người, vươn ngón tay mảnh khảnh ra chọc đầu Phó Gia Ninh: "Ngốc à? Em không biết biện bạch với chị dâu cả ngay lúc đó sao, có cái gọi là giàu thì cứu giúp khắp thiên hạ, nghèo thì giữ mình trong sạch. Không thích trang sức có thể khen là thanh lịch tao nhã, thích trang sức cũng có thể nói một tiếng ung dung hào hoa, đó mới là đạo đãi khác. Lời nâng một bên dìm một bên không thông minh chút nào. Em thì hay rồi còn rơi vào bẫy của người ta, cố ý nói ra chuyện xấu mặt của anh em, hại anh em đấy hử?"

Phó Gia Thụ nghe thấy cô ấy bảo vệ mình, trong lòng ngọt ngào, không kìm được nở nụ cười đầy mặt.

Phó Gia Ninh bị Tần Du nói như vậy, dẩu miệng lên: "Em đâu có nghĩ tới?"

Tần Du buông tay ra khỏi cánh tay Phó Gia Thụ, quay đầu nhìn Phó Gia Thụ thật kỹ: "Tự em xem trên mặt anh em có son phấn hay không?"

Phó Gia Thụ đắc ý: "Đúng đấy, anh son phấn bao giờ? Anh không ẻo lả đâu đấy nhé!"

Phó Gia Ninh nhìn anh mình, trợn trắng mắt với anh: "Ngốc thật sự, chị ấy nói son phấn tục tằng không có son phấn thì chỉ còn lại tục tằng thôi, đến cái này mà cũng không hiểu à?"

Phó Gia Thụ: "???"

Mọi người bật cười thành tiếng, ông anh có tố chất văn học không cao kia đi tới bên cạnh Phó Gia Thụ: "Sau này, hai chúng ta là cá mè một lứa rồi."

Phó Gia Thụ lập tức trở mặt: "Phó Gia Ninh, em cứ đợi đó!"

Tống Thư Ngạn nhìn Tần Du, trong lòng đúng là ngổn ngang trăm mối tơ vò, hôm qua anh ấy mời cô tới vũ hội là muốn chính mắt cô nhìn thấy Phó Gia Thụ và Hồ Tứ tiểu thư xem mắt, không ngờ rằng Phó Gia Thụ lại dẫn cô tới, cà vạt và áo choàng của cô cùng một màu, cúc tay áo cũng là ngọc lục bảo.

Chọn cà vạt vì ai, chọn cúc tay áo vì ai? Không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Lúc nào cũng nói mình không có ý định theo đuổi cô, nhưng chỗ nào cũng săn sóc tiếp cận cô?

Phó Gia Ninh còn ngại chuyện chưa đủ lớn: "Anh à, ban nãy các anh nói rằng: Muốn anh quỳ xuống cầu hôn ngay tại chỗ đó."

"Cầu hôn?" Mặt Phó Gia Thụ lộ vẻ xấu hổ: "Đừng có nói lung tung, còn sớm, còn sớm!"

"Anh hỏi anh Thư Ngạn đi, ban nãy anh ấy cùng hô lên theo đấy!" Phó Gia Ninh quay đầu nhìn Tống Thư Ngạn, một bộ ngây thơ hồn nhiên: "Anh Thư Ngạn, anh nói xem có đúng không?"

Tống Thư Ngạn bị cô ấy hỏi mà suýt chút phun ra một ngụm máu, rõ ràng ban nãy nói là Hồ Tứ tiểu thư, Phó Gia Ninh lại càn quấy đảo lộn, biến thành Tần Du.

Mọi người đều biết giai nhân trước mắt chính là cái người cùng lên báo với Tống Thư Ngạn và Phó Gia Thụ, lúc này vừa khéo có có trò hay để xem.

Tống Thư Ngạn đột nhiên cảm thấy Phó Gia Ninh luôn kiêu kiều động lòng người sao lại khiến người khác chán ghét như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-136.html.]

Phó Gia Thụ trừng Phó Gia Ninh, trên mặt nở nụ cười: "Chỉ biết nói nhăng nói cuội."

DTV

"Hừ!" Phó Gia Ninh làm mặt xấu với anh trai, đi tới khoác tay Tần Du, nhìn cô gái bên cạnh: "Chị Tần, đây là bạn thân của em, cũng là Đường Dao Nhi con nhà nhà họ Đường có Bách hóa Hoa Mỹ mà chị thường đến."

Tần Du gật đầu: "Chào em."

Đường Dao Nhi nhiệt tình mời: "Chào chị Tần, chị cả của em đang nói chuyện với chị lục nhà họ Trần, chị ấy rất muốn làm quen chị, chúng ta cùng vào tìm bọn họ có được không?"

"Đợi đã! Tớ dẫn chị ấy đi tìm mẹ tớ trước! Đợi chị ấy qua đó chào hỏi xong, tớ sẽ dẫn chị ấy tới làm quen chị Lục và Đường Đại tiểu thư." Phó Gia Ninh dẫn Tần Du đi vào.

Bạn nữ bị em gái lôi đi, Phó Gia Thụ bị anh em bên cạnh kéo lại hỏi: "Đang làm gì vậy? Không phải hôm nay cậu xem mắt Hồ Tứ tiểu thư sao?"

Phó Gia Thụ liếc xéo người anh em này, khóe môi hơi cong lên, mang theo vẻ bất cần đời hoàn toàn khác với tính cách tươi sáng thường ngày của anh: "Sao tôi không biết thế? Tôi chỉ biết hôm nay có vũ hội, cho nên mời bạn nhảy tới thôi."

Người này bị anh hỏi cho nghẹn họng, vấn đề là có ai không biết chứ? Chẳng qua không nói rõ ra thôi?

"Chị dâu cả nhà họ Niên còn biết cả nhà bọn tôi dung tục." Phó Gia Thụ dơ tay lên, trên cổ tay áo sơ mi là một viên ngọc lục bảo hình vuông to bằng móng tay ngón cái, giá trị xa xỉ: "Sao có thể giới thiệu một người không thích những tục vật mà lại làm bạn với thơ ca cho tôi được. Gả vào nhà tôi, suốt ngày nghe cha tôi nói về tiền đồng, mẹ và em gái tôi nói tới gần đây cửa hàng bạc nào đó mới có trang sức nào mới, công ty bách hóa nào lại có hàng Châu Âu mới, thế chẳng phải ép người ta phát điên sao?"

Đúng vậy! Đã nói thẳng mặt người ta dung tục rồi, còn kết thông gia thế nào được nữa? Có cái kiểu kết thân nào như vậy sao?

Cụ thể ngoài cửa xảy ra chuyện gì, những vị thái thái và các tiểu thư phải giữ sự thận trọng ở bên trong đều không biết, cho dù Hồ Tứ tiểu thư muốn đi gặp Phó Gia Thụ ngay, không không thể mất sự rụt rè của mình được.

Ban nãy tiếng đám người ngoài cửa hét lên quá vang, bảo Phó Gia Thụ vào cầu hôn đi, bọn họ đều đang đợi Phó Gia Thụ bước vào, trở thành một giai thoại.

Cho nên các vị tái thái tiểu thư ngồi đây đều nhìn ra cửa, nhưng ngoài cửa lại là Phó Gia Ninh khoác tay một người đẹp diễm lệ đi vào.

Hai cô gái, một người cao ráo, một người nhỏ nhắn, một người mặc váy đen phối cùng áo choàng xanh sẫm lộng lẫy, đoan trang tao nhã, một người mặc váy liền kiểu tẩy màu xanh dương nhạt, đầy vẻ tiên khí, một người đeo toàn trang sức ngọc lục bảo, một người đeo trân châu kim cương, một người khoan thai, một người yêu kiều.

Không ai ngờ tới cảnh tượng này, đây là ai? Cô ấy tới làm gì? Tại sao Phó Gia Ninh lại khoác tay cô ấy? Một loạt câu hỏi xoay vòng trong đầu các vị thái thái và tiểu thư.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, màu m.á.u trên mặt Hồ Tứ tiểu thư nhanh chóng rút sạch, đến cả mặt Hồ thái thái cũng tái mét, mà Niên thái thái vốn đang chắc nịch trong lòng, lúc này nghẹn một hơi trong lồng ngực, không biết hôm nay nhà họ Phó có ý gì? Có phải đang muốn đắc tội nhà họ Hồ rõ rành rành hay không?

Rõ ràng bầu không khí đã không tốt lắm, còn có người hóng chuyện ngại chuyện chưa đủ lớn, hỏi với vẻ mặt kinh ngạc tò mò: "Phó thái thái, là chiếc vòng trên cổ vị tiểu thư này, có đúng không?"

"Chính là nó." Phó thái thái dịu dàng nhìn Tần Du đi về phía bà: "Bảo kiếm tặng anh hùng, châu báu xứng với... tục nhân, tôi là kẻ lạc loài trong nhà họ Mục, tục nhân vô cùng dung tục. Nếu không phải năm đó tôi ham phú quý, sao lại gả cho lão gia nhà bọn tôi chứ?"

Lời này đang nhắc nhở mọi người rằng, nhà mẹ đẻ Phó thái thái chính là dòng dõi thư hương thực sự. Ai mà không biết chuyện khuê tú danh môn là Phó thái thái bỏ nhà theo tên lái buôn chứ?

Lời này nói ra, Niên Đại thiếu phu nhân không giữ nổi mặt mũi nữa, vốn dĩ Phó Gia Ninh nói như vậy, còn có thể nói là Phó Gia Ninh hiểu chuyện giải vây cho cô ta, bây giờ cô ta hiểu rồi, khi đó người ta đang châm chọc.

Người càng không thể ở lại thêm đó là mẹ con nhà họ Hồ, ban nãy trong lòng vui mừng tới mức nào, lúc này mất mặt cỡ đó.

Loading...