Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:50:38
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Gia Ninh đi tới bên cạnh Phó thái thái: "Mẹ, anh dẫn chị Tần tới đây nè!"
"Bác gái ạ!"
"Tiểu Du, ngồi đi!" Phó thái thái đứng dậy kéo Tần Du ngồi xuống bên cạnh bà ấy.
Ba người đeo đầy ngọc ngà châu báu đối đầu với hai mẹ con được xưng là "một bụng thơ ca tài hoa".
Mọi người phát hiện có thể trên đời này thực sự có "một bụng thơ ca tài hoa", nhưng chắc không phải mẹ con nhà họ Hồ. Dù sao so với ba người này, nhất là sự nổi bật của vị tiểu thư kia, vẻ bề ngoài vẫn kém hơn, đó là kiểu thoải mái trên khuôn mặt, là bình tĩnh và thong dong.
Lại nhìn sang Tứ tiểu thư nhà họ Hồ, ban nãy trên mặt vẫn còn đầy vẻ dịu dàng, có lẽ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng, lúc này cái mũi ưng và gò má nhô cao lộ hết ra, để lộ tướng khắc nghiệt.
Thế này còn so sánh như nào được nữa? Xách túi cho người ta, có khi người ta còn chê Hồ Tứ này phá cảnh đẹp ấy chứ.
Lúc này Phó Gia Thụ cũng thoát khỏi đám anh em đi tới, đứng bên cạnh Phó thái thái: "Mẹ ạ."
Hồ Tứ tiểu thư nhìn Phó Gia Thụ đứng đối diện cô ta, vẫn đẹp trai sáng láng như lần đầu bắt gặp trên đường. Ban nãy cô ta vui mừng, vì anh ăn diện cẩn thận cho buổi xem mắt ngày hôm nay, bây giờ thấy cà vạt màu xanh sẫm, cúc tay áo bằng ngọc lục bảo giống với trang sức trên người người phụ nữ kia.
Anh ăn diện cẩn thận là vì ai! Còn phải nói sao? Nếu không muốn tới xem mắt thì đừng có tới, cần gì phải sỉ nhục người khác như vậy?
Không biết có ý định gì, Phó Gia Thụ như đang khoe khoang, đứng một phút rồi nói: "Mẹ, con tới chỗ cha đây."
Anh vừa định cất bước, đoạn quay lại cúi đầu nói với Tần Du: "Đợi lát nữa nhảy điệu đầu tiên với anh, không được nhận lời mời của người khác đâu đấy."
"Biết rồi. Anh đi làm việc của mình đi!" Tần Du vừa lấy làm lạ, vừa không nhịn được cười nói.
Tống Thư Ngạn ở đằng xa nhìn hai người mắt đi mày lại, trong lòng chua xót, mà những người gần đó cũng nghi hoặc trong lòng.
"Phó thái thái, vị tiểu thư này là?" Có một vị thái thái hỏi.
"Tôi là Tần Du, quản lý bộ phận đại lý máy dệt của cửa hàng tây Minh Thái."
Phó Gia Ninh đã nói nhỏ với cô từ trước, nói người nào là Hồ Tứ tiểu thư. Ánh mắt sắc bén của Tần Du dừng trên khuôn mặt Hồ Tứ tiểu thư, chậm rãi nói một câu: "Cũng là một trong những nhân vật chính mà cô Hồ chỉ trích."
Hồ Tứ tiểu thư cố nén chua xót, ngồi ở đây đã là cực hạn lớn nhất của cô ta rồi, bây giờ người phụ nữ này còn khiêu khích cô ta ngay tại đây, cực hạn này bị phá vỡ, giọng nói cô ta bén nhọn: "Tần tiểu thư cần gì phải tự mình đa tình nhập tâm như vậy?"
"Tự mình đa tình?" Tần Du như nghe được một chuyện rất buồn cười, bật cười thành tiếng: "Tôi muốn hỏi một chút, bây giờ cả cái bến Thượng Hải này có bao nhiêu cô gái hiểu tiếng Anh và tiếng Đức thân cận với hai vị công tử chứ? Chỉ thiếu mỗi không chỉ mặt gọi tên thôi. Còn nói tôi tự mình đa tình? Cô Hồ dám làm mà không dám nhận à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-137.html.]
Tần Du nói chuyện thong thả ung dung, biểu cảm điềm tĩnh, so sánh lại, từ lúc Hồ Tứ tiểu thư thấy Tần Du đi vào, đã bắt đầu đứng ngồi không yên, lúc này vẻ mặt cũng căng thẳng khó coi.
Cô ta luôn được khen là người đẹp tài giỏi, điềm đạm như hoa cúc, lúc này so với người đẹp diễm lệ kia, sắc mặt càng thêm khó coi, đúng là một trời một vực.
Phó Gia Ninh đang ngồi ôm lấy cánh tay mẹ, lẳng lặng xem trò hay, mẹ chồng con dâu nhà họ Niên đã bắt đầu hoang mang từ lúc Phó Gia Ninh dẫn Tần Du vào tới bây giờ. Còn Hồ thái thái đã không thể nhịn nổi nữa, chỉ đành dùng cái vỏ bọc dòng dõi thư hương này của mình để chèn ép.
DTV
Hồ Tứ tiểu thư cố chống đỡ: "Cô qua lại giữa hai vị công tử, lẽ nào tôi là người đầu tiên nói sao? Lẽ nào không phải trước đó đã có trên báo từ lâu rồi sao?"
Cho dù thế nào Niên thái thái cũng không ngờ rằng cục diện lại như vậy, không phải đang nói chuyện bình thường sao? Ngân hàng tư nhân nhà họ Phó là cửa hàng lâu đời trăm năm rồi, Nhị thiếu gia nhà họ Hồ là người mới trong giới ngân hàng, hai nhà kết thông gia là theo nhu cầu, trời đất tạo nên, sao chẳng mấy chốc đã giương cung bạt kiếm rồi? Cho dù nhà họ Phó này không muốn, cũng không cần phải đưa người phụ nữ này tới phá hỏng chuyện chứ?
Lúc này Đại thiếu phu nhân nhà họ Niên khuyên can: "Hồ tiểu thư, Tần tiểu thư, cần gì phải ầm ĩ mất vui vì chút chuyện nhỏ này chứ, hôm nay tới đây để khiêu vũ, mọi người đừng làm mất hòa khí."
Tần Du hỏi Phó thái thái: "Vị này là?"
"Đây là Niên Đại thiếu phu nhân."
Tần Du khẽ mỉm cười nhìn Niên Đại thiếu phu nhân: "Niên Đại thiếu phu nhân cứ yên tâm, hôm nay không làm mất hòa khí gì đâu, không tranh cãi thì không làm rõ đạo lý được. Tôi tới đây để nói lý với Hồ tiểu thư. Chuyện này phải nhìn từ hai mặt, một mặt, tôi khâm phục tài văn chương của Hồ Tứ tiểu thư, cũng hoan nghênh cô ấy lên tiếng vì quyền lợi của phụ nữ. Một mặt khác, phóng viên báo chí bất lương, không phân biệt thị phi phải trái, không quan tâm tới sự thật, chỉ muốn thu hút cái nhìn, hắt nước bẩn lên đầu tôi. Mà Hồ tiểu thư, một người phụ nữ thời đại mới lên tiếng cho phái nữ, bảo sao hay vậy không hiểu rõ sự thật, tự mình phán đoán, thậm chí còn nói tôi không có tự trọng, hạ thấp vũ nhục nhân cách của tôi."
"Lẽ nào cô không qua lại thân mật với anh Tống và anh Phó sao?" Hồ Tứ tiểu thư nghẹn đỏ mặt hỏi ngược lại.
Phản ứng tại chỗ của cô gái này hoàn toàn không sắc bén như ngòi bút của cô ta, thực sự khiến Tần Du thấy hơi nhạt nhẽo, nhưng vẫn phải nói ra lời kịch đã chuẩn bị sẵn: "Hồ tiểu thư, cô luôn nói phụ nữ phải giải phóng. Phụ nữ phải bình đẳng. đầu tiên chúng ta phải có quyền làm việc bình đẳng chứ? Cũng chính là phụ nữ bước ra ngoài, nếu đã làm việc, không tránh khỏi phải tiếp xúc với người khác giới, đa số đồng nghiệp, khách hàng, bên cung cấp hàng hóa trước mặt chúng ta đều là người khác giới. Nếu vì giao tiếp công việc, mà phải gánh cái danh không biết tự trọng hay sao? Cho hỏi, nữ giới phải ra ngoài thế nào đây? Bảo nam giới xây nhà máy cho nữ, trung tâm thương mại cho nữ, công ty cho nữ cho chúng ta à? Sau đó chúng ta soi xét thật kĩ xung quanh xem có nam giới ở bên cạnh hay không à? Không có thì chúng ta mới nhấc chân bước ra ngoài sao? Cho hỏi, đây gọi là tiến bộ ư? Chắc chỉ là đổi sang một cái lồng khác thôi nhỉ?"
Đối mặt với những lời nói của Tần Du, cô Hồ đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt lập lòe, cô ta chỉ muốn trút bỏ sự khó chịu trong lòng ra nên viết một bài văn trên báo như thế, không ngờ Tần Du sẽ đọc được, cũng không ngờ Phó Gia Thụ sẽ dẫn cô tới đây.
Hơn nữa gặp được người thật, bị ánh mắt này của cô kìm kẹp ban nãy còn nói được vài câu. Bây giờ trong đầu cô ta hỗn loạn, không biết phải trả lời cô như thế nào, Hồ Tứ tiểu thư bị dồn cho nôn nóng, nước mắt tràn mi ứa ra.
Trên giấy có thể nói thoải mái, ra ngoài đời thực, Tần Du mới nói được vài câu, còn chưa nhằm vào cô ta đã bật khóc trước rồi? Tần Du vô cùng chán ghét kiểu phụ nữ thắng bằng việc khóc, điển hình cho kiểu tôi yếu đuối tôi có lý.
Hồ thái thái ôm lấy con gái, quay đầu tìm con trai bà ta: "Hồ Thụy, con mau tới đây!"
Tần Du: Đây là tới khúc gọi phụ huynh à? Cô không có phụ huynh để gọi.
Lập tức có người chỉnh lại suy nghĩ này của cô, Phó thái thái nói với con gái: "Gia Ninh, đi gọi cha và anh con tới đây, đừng để người mất cha mẹ như chị con không có người chống lưng."
"Ồ!" Phó Gia Ninh quay đầu chạy tới chỗ Phó lão gia đang nói chuyện.
Thế này? Mọi người đều không hiểu, nhà họ Phó là trưởng bối gì của Tần tiểu thư này chứ?