Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 139
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:50:43
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghẹn lòng! Điều càng khiến anh ấy nghẹn lòng hơn đó là Phó Gia Thụ vươn tay ra mời Tần Du ngay trước mặt anh ấy. Phó Gia Thụ ôm eo cô, hai người nhẹ nhàng bắt đầu khiêu vũ ở giữa sân nhảy.
Ở thời đại này, những tiên sinh, thiếu gia, thái thái, tiểu thư trong xã hội thượng lưu, còn nhiệt tình với khiêu vũ hơn cả những bác gái nhảy quảng trường ở đời trước.
Có người mở màn, những người khác đồng loạt mời bạn nhảy, Tống Thư Ngạn mời Phó Gia Ninh. Phó Gia Ninh thấy anh ấy mời Tần Du, tuy cô ấy không đố kị với chị Tần của mình, nhưng cũng không muốn là người được mời thứ hai, cô ấy kiêu ngạo từ chối: "Em nhìn anh trai với chị Tần nhảy."
Tống Thư Ngạn nghe thấy cô ấy nói vậy, bèn ngồi xuống bên cạnh cô ấy: "Vậy tôi cũng không nhảy nữa, xem cùng em."
Tống Thư Ngạn gọi một tách cà phê, còn ân cần gọi một miếng bánh kem cho Phó Gia Ninh: "Em ba."
"Vâng?" Phó Gia Ninh chuyển ánh mắt từ trên người anh chị sang anh Thư Ngạn, anh Thư Ngạn đẹp thật đấy, nhưng không biết tại sao? Trước đây cảm thấy vô cùng thích, bây giờ không còn cảm giác gì nữa. Giống như bánh kem trước mắt vậy, ăn nhiều sẽ ngán, có lẽ cũng là nhìn nhiều rồi nhỉ?
"Cha mẹ em rất thích Tần Du à?"
"Đúng vậy! Nếu không sao mẹ em lại cho chị ấy mượn vòng cổ ngọc lục bảo của bà ấy được?" Phó Gia Ninh nhìn Tần Du: "Đẹp nhỉ? Rất xứng với chị ấy! Bộ váy đen này của chỉ ấy phối với vòng cổ này có phải vô cùng cao quý tao nhã không? Anh trai còn nói, chị ấy đẹp như vậy, anh ấy sợ mình không ăn diện tử tế, đi cùng với chị ấy sẽ giống tài xế của chị ấy luôn. Em mới hỏi, có lúc nào anh ấy không phải tài xế của chị ấy đâu?"
Đúng vậy! Tần Du hôm nay lại đẹp theo một kiểu khác, khác với vẻ đẹp lần đầu tiên gặp. Hình như cô luôn có thể kết hợp Trung Tây, hơn nữa còn rất tôn bộ đồ cực kỳ có khí thế.
Nói thật, tất nhiên trang sức trên người cô rất lộng lẫy, nhưng chiếc khăn choàng trên người cô trông càng đẹp đẽ quý giá dưới ánh đèn hơn. Mà Tần Du được bao bọc trong trang sức lóng lánh và tơ lụa quý giá như vậy, không hề giống bộ đồ làm tôn cô lên, bản thân cô vốn đã tôn lên được những món đồ xa xỉ này rồi. Tống Thư Ngạn đố kỵ với Phó Gia Thụ có thể ôm eo Tần Du lúc này, không biết hai bọn họ đang nói gì nữa? Tần Du ngẩng đầu nhìn Phó Gia Thụ với gương mặt tràn ngập ý cười.
Lúc này Tần Du thấy rất có lỗi, cô vừa dẫm vào chân Phó Gia Thụ, cô học khiêu vũ rồi nhưng rốt cuộc vẫn chưa thành thạo, cho nên thi thoảng lại mắc lỗi.
"Trước đây em không biết khiêu vũ à?" Phó Gia Thụ cảm nhận được sự lạ lẫm của cô.
"Không giấu gì anh, trên thuyền tới Vũ Hán, lần đầu tiên tôi học khiêu vũ, vẫn là anh Thư Ngạn dạy tôi học nhảy đấy! Nhưng anh biết mấy ngày trên thuyền đó, học rất nhanh, quên cũng nhanh. Khó tránh khỏi tay chân không phối hợp." Tần Du hoàn toàn coi Phó Gia Thụ thành anh em của mình, coi là bạn thân khác giới, muốn nói gì đương nhiên sẽ nói cái đó.
Phó Gia Thụ nghe vậy nhưng lại không cảm thấy thế, vậy mà cô lại biết khiêu vũ nhờ sự chỉ dẫn của Tống Thư Ngạn sao?
Thấy anh có vẻ không vui, Tần Du ngẩng đầu lên rất nghi hoặc: "Anh không vui à?"
"Đâu có!"
"Đắc tội nhà họ Hồ như vậy, thực sự không sao chứ?"
"Nghe theo cha anh, ông ấy nói không sao thì là không sao."
Tần Du quay đầu nhìn vợ chồng Nhà họ Phó trong sàn nhảy, trong lòng trong mắt Phó thái thái đều là Phó lão gia. Cho dù đã tới tuổi này rồi, khóe mắt đã có nếp nhăn, Phó lão gia vẫn nhìn vợ của mình chăm chú như vậy.
"Tình cảm của cha mẹ anh tốt thật đấy." Tần Du cảm thán từ tận đáy lòng.
"Không tốt được sao? Thời Đại Thanh một anh chàng buôn bán như cha anh dẫn tiểu thư nhà quan lớn bỏ trốn với nhau.
Năm đó ông ấy suýt nữa đã bị ông ngoại anh đánh gãy chân, cũng bị vị hôn phu của mẹ anh đuổi giết.
Theo như ông ấy nói thì chính là nhân duyên đổi bằng nửa cái mạng, đương nhiên ông ấy sẽ trân trọng."
"Quả nhiên là vậy! Thứ có được quá dễ dàng sẽ không biết trân trọng."
"Cho nên anh không sợ gian nan, chỉ cần có người tình đầu ý hợp với anh, bạc đầu tới già, cho dù có khó hơn nữa anh cũng sẽ theo đuổi cưới về. Giống cha mẹ anh vậy, ân ân ái ái, bạc đầu tới già, là anh đã thỏa mãn rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-139.html.]
Tần Du ngẩng đầu lên nhìn anh thật kĩ, Phó Gia Thụ bị cô nhìn đến độ mặt ửng hồng: "Nhìn anh như vậy làm gì?"
"Một anh chàng đẹp trai như anh, chắc cũng không khó khăn lắm đâu nhỉ? Ai lại nhẫn tâm từ chối anh thế chứ?"
Trong lòng Phó Gia Thụ như nở hoa: "Mượn lời may mắn của em, mong rằng anh có thể tìm được người tâm đầu ý hợp một cách thuận lợi."
DTV
"Chắc chắn là vậy."
Tống Thư Ngạn nhìn hai người nói nói cười cười, ôm ôm ấp ấp, cả người như ăn một quả thanh mai chưa chín vậy, mà Phó Gia Ninh bên cạnh anh ấy lại chống cằm nhìn anh trai và chị gái khiêu vũ: "Anh trai ngốc thật đấy, còn nói mình chưa chuẩn bị sẵn sàng theo đuổi chị ấy. Còn không theo đuổi chị ấy, chị gái xinh đẹp thế này sẽ bị người khác cướp mất."
Nghe thấy lời này, Tống Thư Ngạn như được tiêm một liều thuốc trợ tim, tâm tư cũng trở nên linh hoạt: "Anh trai em nói còn chưa chuẩn bị sẵn sàng à?"
"Vâng ạ! Em không biết anh ấy muốn chuẩn bị gì nữa. Rõ ràng gần quan được ban lộc, ở ngay bên cạnh như vậy. Còn chuẩn bị cái... gì?"
Một khúc nhạc cuối cùng cũng kết thúc, Tần Du đi tới chỗ Phó Gia Ninh ngồi xuống: "Sao em không đi khiêu vũ vậy?"
"Không muốn nhảy ạ, em đã không còn hứng thú với khiêu vũ rồi."
"Chị em thích vận động, chi bằng em vận động cùng với chị Tần đi? Nhảy nhịp điệu, còn cả đánh tennis nữa?" Phó Gia Thụ nhắc nhở em gái mình.
"Sao anh biết chị ấy biết nhảy nhịp điệu?"
Tần Du cười thành tiếng: "Chị nhảy nhịp điệu trong sân, sáng sớm ngày nào anh ấy cũng dựa trên ban công chào hỏi chị. Chị đã nói với anh ấy rồi, bảo anh ấy xuống nhảy với chị, anh ấy nói trông ẻo lả muốn chết, không nhảy nổi?"
"Một tên đàn ông như anh nhảy nhót cùng với em, không bị người khác cười c.h.ế.t à?"
"Đợi bụng to như có quả dưa hấu bên trong, không sợ bị cô vợ khó khăn lắm mới theo đuổi được chê bai à?"
"Không phải chứ? Lẽ nào cô ấy lại nông cạn như vậy sao?"
"Đây là quy luật của thiên nhiên, chỉ có giống đực cường tráng, mới được lựa chọn thừa kế. Đàn ông thích gái đẹp, phụ nữ thích trai đẹp, đại khái tâm lý cũng không khác là bao. Đương nhiên đây là lời tôi nói thôi, bản thân tôi khá chú trọng việc giữ dáng người, cho nên không thích mấy người trung niên phát tướng buồn nôn."
Phó Gia Thụ: "Được được được, mai anh bắt đầu nhảy với em."
"Anh nhảy hết cả bài với tôi, tôi bảo đảm anh sẽ chảy mồ hôi ướt đẫm." Tần Du nhớ ra: "Anh dựng hai cái giá trong nhà tôi, treo hai cái vòng lên cây long não nữa."
"Làm gì?"
"Tập cơ tay đó?" Tần Du trừng anh một cái: "Trèo tường sẽ càng nhanh nhẹn hơn."
Nghe thấy trèo tường, Tống Thư Ngạn chỉ cảm thấy không thở nổi.
Khúc nhạc thứ hai bắt đầu, Tống Thư Ngạn vẫn còn đang buồn bực, không có tâm trạng mời Tần Du khiêu vũ tiếp. Nhưng cái tên Kim Hiếu Vũ kia lại đi tới: "Tần tiểu thư?"
Thấy tên nhị thế tổ từng quấy rối mình này, Tần Du giữ lịch sự: "Kỹ năng khiêu vũ của tôi không tốt, nhảy một điệu chơi chơi với anh Gia Thụ là được rồi. Cũng coi như là hợp với tình hình, không nhảy nữa."
"Xin lỗi, anh trai Kim Gia, cô sáu nhà họ Trần Lục với chị cả nhà họ Đường gọi bọn em qua đó kìa!" Phó Gia Ninh vừa nói vừa vẫy tay với phía đối diện.
"Chị ơi, nãy đã nói với chị rồi đó, Đường Đại tiểu thư với Trần Lục tiểu thư rất muốn làm quen với chị đó!"