Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:50:48
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Thư Ngạn mỉm cười gật đầu, nói với Tần Du: "Cha tôi rất khâm phục ông chủ Hạng của nhà máy xà phòng Cố Bản Năm Châu, bằng sự cố gắng của bản thân, ông ấy đã chống lại việc bán phá giá xà phòng Tường Mậu của công ty anh em Anh Thương Lợi Hoa, khiến mọi nhà đều sử dụng xà phòng Cố Bản."

Phó Gia Thụ và Đường Dao Nhi, còn cả mấy tiểu thư mà bọn họ dẫn tới cùng qua đây, nghe bọn họ nói chuyện.

Xà phòng Cố Bản sau một trăm năm, cho dù đã có bột giặt, có các loại sản phẩm lạ mắt, vần có thể nhìn thấy cục xà phòng này trong siêu thị, hóa ra lại có lịch sử như vậy sao.

Xà phòng Cố Bản thắng nhờ chất lượng, tay Phó Gia Thụ đặt lên vai Tống Thư Ngạn: "Anh Thư Ngạn, thắng nhờ chất lượng, Hải Đông cũng có thể làm được."

DTV

Tống Thư Ngạn trịnh trọng gật đầu: "Đúng. Bây giờ trong tình huống hiện tại, chúng tôi cũng sẽ bị Nhật Bản chèn ép khiến không gian sinh tồn càng ngày càng nhỏ, cần phải nghĩ cách để xông ra khỏi vòng vây."

Tống Thư Ngạn nói với Đường Uyển Nhi và Trần Anh: "Tại đây họ Tống tôi cảm ơn sự tin tưởng và ủng hộ của hai chị cùng với Tần tiểu thư, mong không phụ sự kỳ vọng của mọi người."

Lúc này những người khác tới tham gia vũ hội cũng đứng ra tỏ vẻ ủng hộ, trước khi vũ hội này bắt đầu, Tần Du và Hồ Tứ tiểu thư tranh cãi gay gắt, rốt cuộc cái gì mới là sự tự do của phụ nữ, lúc này Tống Thư Ngạn của Hải Đông muốn vực dậy vải bông trong nước.

Việc chính khi tổ chức vũ hội này, công tử nhà họ Phó và tiểu thư nhà họ Hồ xem mắt không thành, nhưng hình như đã làm được điều gì đó!

Vũ hội khiến mọi người rất hưng phấn, sắc mặt chủ nhà lại khó coi hơn cả khóc. Nhà họ Niên bỏ tiền bỏ sức để mọi người ăn uống no say, nhảy nhót đã đời, nịnh hót xong là đi. Niên lão gia nghẹn khuất trong lòng, mẹ nó đây là chuyện gì vậy chứ?

Muốn lấy lòng nhà họ Hồ lại không lấy được, ban nãy lúc vợ chồng nhà họ Phó rời đi, Phó thái thái còn õng ẹo nói: "Trước đây cứ tưởng rằng ông Niên cũng là tục nhân như Đức Khanh nhà chúng tôi, mỗi ngày chỉ nhìn thấy tiền, muốn kiếm thêm vài ba đồng. Hôm nay đến đây mới biết, không phải người làm ăn nào cũng muốn kiếm tiền. Cũng có người theo đuổi sự thưởng thức. Niên thái thái, sau này bà có còn đánh bài không, có phải nên đi xem triển lãm thư pháp nhiều hơn không? Đi nghe các buổi hòa nhạc phương Tây nữa?"

Niên thái thái nghe thấy lời này suýt chút nữa thì phun ra một búng máu.

Trong lòng Niên thái thái vô cùng buồn bã, Phó thái thái thì vui vẻ rồi, lắc lư cái eo đã không thể mảnh khảnh hơn được nữa, bước lên xe trong ánh mắt bất đắc dĩ của Phó lão gia.

Thấy Phó Gia Ninh vẫn còn đang do dự nên đi theo anh chị hay là đi cùng cha mẹ, Phó thái thái lẩm bẩm liếc nhìn Phó lão gia: "Cái đồ ngốc Gia Ninh này, không biết rốt cuộc là giống ai nữa?"

Phó lão gia: "Hiểu rồi, ưu điểm đều từ em, khuyết điểm toàn theo anh!"

Phó thái thái đắc ý, hạ cửa sổ xe xuống: "Gia Ninh, mau lên xe! Còn muốn bọn mẹ đợi bao lâu nữa?"

Phó Gia Ninh bị mẹ gọi, chỉ đành lên xe cha mẹ, ngồi vào ghế phụ: "Xe của anh và chị chỉ có hai người, mẹ còn bảo con chen lên xe của mẹ nữa."

"Đúng là cây nến nhỏ, con nhất định phải chen vào giữa bọn họ sao? Sao lại không biết ý vậy chứ?"

Phó Gia Ninh thấy Trần Lục tiểu thư theo lên xe của anh chị: "Chị Lục ngồi lên xe anh trai rồi, sao mẹ không nói đi?"

Phó Gia Thụ mời Trần Lục tiểu thư lên xe, người hầu nhà cô ấy phải đi đưa đón con trai đi học vẽ, cho nên cô ấy không dùng xe được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-141.html.]

Tần Du ngồi cùng Trần Lục tiểu thư ở hàng ghế sau, Phó Gia Thụ lái xe.

Trần Lục tiểu thư nhớ tới lần chuyện lần trước Phó Gia Thụ nói với cô ấy lúc đi cùng xe anh: "Gia Thụ, lần trước trên đường cậu đưa tôi tới ga xe lửa, cậu nói muốn giới thiệu thái thái dưới quê của Thư Ngạn tới chỗ tôi, sao không nói gì vậy?"

Tần Du: Thái thái dưới quê của Thư Ngạn?

Thấy Tần Du lợi hại như vậy, Phó Gia Thụ làm gì còn nhớ tới chuyện này nữa? Tần Du vẫn còn trên xe, anh lại ngại nói, nhưng buộc phải nói: "Ngại quá, tôi quên nói với chị, không cần nữa."

"Sao lại không cần nữa? Cô gái kia về rồi à Sao cậu lại để cô ấy về chứ? Tôi về Ninh Ba mới nghe được hoàn chỉnh, mẹ của cô gái đó cũng mất rồi, chú bác cô ấy lại hận mẹ cô dùng tất cả tài sản cha để lại làm của hồi môn cho cô ấy. Người duy nhất thương cô ấy trên thế giới này cũng đã mất rồi, nếu cô ấy nghĩ không thông thì sao? Tôi bảo anh này! Rất có thể sẽ có cùng kết cục như thái thái của Hồ nhị đấy. Cậu đã nghĩ tới rồi, rõ ràng có thể giúp người ta một tay, nhưng lại mặc kệ không quan tâm! Tôi cho người đi tìm vậy." Trần Lục tiểu thư nôn nóng: "Tôi còn tưởng cậu là một người thông minh nhân nghĩa chứ! Cô gái như thế thích giấu hết mọi suy nghĩ trong lòng, cuối cùng lại hại chính bản thân cô ấy."

Một người phụ nữ chưa từng gặp mặt mình, đang lo lắng cho sự an nguy của mình, trong lòng Tần Du thực sự rất cảm kích.

"Chị Lục, cô ấy nghĩ thông suốt thật rồi, có lẽ cô ấy chưa từng buồn bã vì chuyện đó. Tôi đảm bảo với chị cô ấy sống rất tốt. Thật đó!" Phó Gia Thụ thề thốt bảo đảm, nói thêm một câu: "Có khi sống còn tốt hơn tôi ấy chứ."

Trần Lục tiểu thư nghe thấy Phó Gia Thụ nói vậy cũng không gặng hỏi nữa.

Tần Du lại nảy sinh thiện cảm trong lòng, dựa vào bên cạnh Trần Lục tiểu thư.

"Tần tiểu thư, em không biết đấy thôi, năm đó..." Bởi vì Tần Du dựa lại gần, Trần Lục tiểu thư đang nói chuyện sờ vào khăn choàng của Tần Du.

Đây là mặt trái của khăn choàng đã mượt cực kì, lúc này Trần Lục tiểu thư mới nhớ tới chiếc khăn choàng trên người Tần Du trong vũ hội. Tuy chiếc khăn choàng này không nổi bật quá, nhưng nó mang lại cho người khác cảm giác không hề thua chiếc vòng cổ ngọc lục bảo lộng lẫy kia, dưới ánh đèn đường mặt phải của khăn choàng như có ánh sao lấp lánh, cô ấy hỏi: "Chiếc khăn choàng này của Tần tiểu thư có phải là tác phẩm của đại sư Vân Cẩm quá cố Chu Tương Hổ không?"

Hả? Tần Du thực sự không biết: "Em chỉ biết, lúc mẹ em còn sống, chỉ nói mảnh gấm này vô cùng quý, không nỡ cắt bỏ bèn làm một chiếc khăn choàng."

Trần Lục tiểu thư cười khẽ: "Xem ra chị không cần lo lắng nữa rồi. Cho nên em mới đề nghị dùng vải cotton của nhà máy Hải Đông à?"

"Tại sao Lục tiểu thư lại xác nhận từ một tấm lụa vậy?"

"Trong đống của hồi môn của chị, có một tấm Một Đêm Tuyết Rơi Trả Lại Người, cũng là tác phẩm mà đại sư để lại, vì chị mà cha chị xin ông Tần bán lại. Có thể tùy ý khoác một tấm vải gấm quý giá như vậy lên người, có lẽ cũng là người đời sau của nhà họ Tần." Trần Lục tiểu thư cười nhìn Tần Du: "Em ngó lơ Tống Thư Ngạn như vậy đúng là xả được cục tức cho bọn chị, xử lý cậu ta đi rồi hẵng làm lành."

Nghe thấy Trần Lục tiểu thư hiểu lầm, Tần Du vội vàng giải thích: "Chị đừng hiểu lầm, em không muốn xả giận gì cả. Vốn dĩ là hôn nhân mù quáng, anh ta muốn ly hôn thì ly hôn thôi. Điều khiến em băn khoăn bây giờ là, nếu anh ta biết sự thật không chịu ly hôn thì phải làm sao đây? Mong chị giữ bí mật cho em, để em ly hôn trước đã."

Trần Lục tiểu thư nhìn Phó Gia Thụ đang lái xe ở đằng trước: "Hóa ra là vậy à! Thế thì cũng được, vậy tại sao em còn giúp cậu ta?"

"Đây không phải giúp anh ta. Một cái là nếu không có hai cụ nhà họ Tống, em đã bị chú bác lọc da rút xương từ lâu rồi, hút m.á.u chằng chừa lấy một giọt, làm gì tới được Thượng Hải nữa? Thứ hai, thứ em nhìn thấy là dưới áp lực của vải Đông Doanh, ngành dệt may dân tộc chúng ta đang gặp khó khăn, còn nữa, chắc chị cũng muốn biết số 4 Phổ Khánh Lý ở đâu nhỉ."

"Ở đâu cơ?"

Loading...