Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:51:22
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

May mà đây là một thời đại các thiên tài được sinh ra, Tống Thư Ngạn bị câu hỏi của cô làm cho hoang mang.

"Chắc vào thứ năm, tôi có thể đưa báo cáo sơ bộ cho anh, lập báo cáo thì dễ, nhưng lúc thực sự làm và cải thiện lại quá khó, điều này đòi hỏi anh phải đặt quyết tâm thật lớn, làm thì phải chịu được áp lực lớn."

Chỉ bằng vẻ mặt khinh thường của Trần Hoa Bình, Tần Du đã biết muốn cải tiến khó khăn đến mức nào.

"Chuyện này em cứ yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách đẩy ông ta xuống."

"Tôi biết rằng so với hai ca hiện tại của anh, một tuần ca đêm, một tuần ca ngày như thế này, tôi nghĩ chèn một nửa ca để công nhân có thể luân phiên thay đổi, mọi người có thời gian nghỉ ngơi và học tập, có thể anh sẽ gặp rất nhiều cản trở. Nhưng tôi tin rằng nếu chúng ta thông qua đào tạo và học hỏi, sau khi công nhân nâng cao được kỹ năng, bọn họ sẽ có phản hồi tích cực về hiệu quả và chất lượng cho nhà máy."

Tống Thư Ngạn mỉm cười: "Cho dù thế nào, công nhân là đồng bào của chúng ta, chúng ta nên dành sự tôn trọng nên có cho họ, tôi hoàn toàn đồng ý với điều này. Cho nên cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi, mời giáo viên tới xóa mù chữ cho bọn họ, tôi hoàn toàn không có ý kiến gì cả. Nhà máy cần có tư duy mới. Tôi sẵn sàng thử."

Về mặt quản lý, Tống Thư Ngạn là một người rất biết lắng nghe. Tần Du đã biết điều này từ lâu, ít nhất là đã phát hiện ra khi anh ấy giới thiệu máy in của Cohen.

"Tối hôm qua tôi rất vui, em từ chối dùng vải Đông Doanh, có lòng tin với vải của chúng tôi."

Anh ấy cũng muốn phá bỏ ấn tượng vốn có của mọi người về vải nội địa.

"Bởi vì tôi thấy vải của người Đông Doanh đang chiếm ưu thế trên thị trường, tôi hy vọng vải nội địa có thể đứng lên, nhất là khi bọn họ nói xà phòng Cố Bản có thể giành được thắng lợi khi cạnh tranh với xà phòng của công ty anh em Lợi Hoa, Hải Đông chắc chắn cũng làm được." Tần Du nói lời này vô cùng chân thành.

"Sẽ là như vậy. Tôi cũng rất băn khoăn vì hàng trong nước luôn đứng cuối, tôi cũng hy vọng vải của chúng tôi có thể đánh bại được vải Đông Doanh. Trở thành sản phẩm chất lượng cao giá thành rẻ thực sự, mà không phải đại diện của chất lượng kém giá thành thấp."

"Nền công nghiệp của đất nước nào mà không đi từ chất lượng kém tới chất lượng tốt chứ? Chẳng phải sản xuất của nước Đức từng đồng nghĩa với chất lượng kém sao? Anh hãy nhìn máy móc bây giờ của bọn họ đi, đã gần giống với thiết bị của nước Anh rồi. Chúng ta phải có lòng tin, cũng cần có thời gian mà đúng không?"

"Phải." Tống Thư Ngạn giơ cổ tay lên xem đồng hồ: "Đã sắp sáu giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi, rồi tôi đưa em về nhé?"

"Thôi, tôi phải đi Vân Hải, tôi hẹn sáu rưỡi dạy Gia Ninh bơi, trước khi qua đó tôi ăn chút đồ ăn vặt, bữa tối thì thôi."

"Được! Tôi cũng phải về nhà, tiện thể đưa em đi luôn."

"Cũng được."

Tống Thư Ngạn hơi thất vọng, nhưng lời nói đêm qua của Phó Gia Thụ đã khiến anh ấy tỉnh táo hoàn toàn, chỉ cần mình không phải độc thân, Tần Du sẽ không bao giờ cho anh ấy cơ hội, phải quyết cuộc hôn nhân bất đắc dĩ của mình trước đã!

Mở cửa xe ra cho cô, đợi cô ngồi vào rồi, Tống Thư Ngạn mới đi sang một bên khác của xe.

Trần Hoa Bình còn chưa rời đi lúc này đứng trên tầng hai nhìn xe hơi chậm rãi khởi động. Nhớ tới buổi chiều, cô gái này nghiêm túc hỏi này hỏi nọ, thiếu gia trông có vẻ rất coi trọng lời cô ta nói, sao ông ta có thể để đồ yêu tinh này tác oai tác quái ở Hải Đông được?

Xe lái tới cửa khách sạn Vân Hải, anh em Phó Gia Thụ và Phó Gia Ninh cũng vừa mới tới.

Tần Du đẩy mở cửa bước xuống xe, Phó Gia Ninh nhìn thấy cô chạy tới như chú chim nhỏ: "Chị ơi."

Phó Gia Ninh khoác tay Tần Du, gọi Tống Thư Ngạn trong xe: "Anh Thư Ngạn, em và chị đi vào đây."

"Đi đi!"

Tần Du và Phó Gia Ninh lôi kéo nhau đi vào cửa kính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-144.html.]

Tống Thư Ngạn thấy trong tay Phó Gia Thụ xách một cái túi: "Anh ở đây làm gì vậy?"

"Bơi đó? Tôi cũng phải đợi Gia Ninh và Tần Du mà, dứt khoát đi bơi cùng luôn."

Thực ra Phó Gia Thụ không hề muốn tới, sáng sớm hôm nay hưng phấn lôi em gái sang nhảy nhịp điệu cùng với Tần Du, tay chân anh không phối hợp được, Tần Du và em gái cười suýt nữa ngã cả ra đất, hơn nữa còn nhảy cái kiểu lắc tới lắc lui, nhưng mà lắc xong đúng là mệt thật, suýt nữa nằm bò ra đất.

Chưa kể, Tần Du còn bảo bọn họ nhảy dây cùng, nhìn cô nhảy một cách điệu nghệ, mình thì vụng về bị vấp phải dây, nhảy được hai mươi phút, hận không thể thè lưỡi thở hổn hển như Tiểu Hoàng. Anh ước gì có thể trốn thoát cho xong!

Nhưng người ta nhảy xong còn nói với em gái là muốn dạy cô ấy bơi, cô nhóc như không biết mệt, thế mà đồng ý ngay.

Mình đang đi làm, em gái tới giờ là gọi điện bảo anh mau tới cùng đi bơi.

Anh từng đấu tranh giữa việc đi bơi hay không rất lâu, cuối vẫn quyết định tới đó bơi! Tần Du nói mấy lần rồi, rằng cô ghét đàn ông bụng to, anh phải để cô thấy mình cưỡi ngựa quanh năm, bụng rất phẳng, mơ hồ thấy được cả múi.

Bây giờ nhìn thấy Tống Thư Ngạn, anh càng cảm thấy quyết định của mình quá đúng, giọng điệu khi nói chuyện có hơi đắc ý.

Trong đầu Tống Thư Ngạn xuất hiện Tần Du mặc đồ bơi cùng bơi với Phó Gia Thụ: "Ồ!"

"Tôi đi vào đây." Phó Gia Thụ chào tạm biệt Tống Thư Ngạn.

"Được." Tống Thư Ngạn nhìn Phó Gia Thụ đi vào cửa kính xoay, nói với tài xế: "Tới Bách hóa Hoa Mỹ."

Tần Du vào phòng thay đồ đổi sang đồ bơi, làm ướt cơ thể, chuẩn bị tới bể bơi.

Không biết tại sao cô nhóc Phó Gia Ninh này lại xấu hổ ngại ngùng nhìn cô. Đây cũng đâu phải bikini đây, chỉ là một bộ đồ bơi một mảnh với áo ba lỗ và quần đùi thôi, có gì đẹp đâu?

Phó Gia Ninh nhìn rồi lại nhìn Tần Du tiếp, tại sao người khác không mặc được như chị Tần vậy nhỉ?

Cô ấy vừa muốn anh trai nhìn thấy chị Tần như thế này, vừa không muốn để anh trai thấy. Là một người phụ nữ, cô ấy vừa ngại khi nhìn chị, vừa không kìm được muốn xem.

Tần Du thường tới bơi, làm gì suy nghĩ nhiều như vậy? Nói thật lúc Tần Du vừa mới xuyên tới đây, cô rất ghét cơ thể của nguyên chủ, tuy trời sinh không tệ, nhưng sau này không tập luyện, khiến thịt trên người không săn chắc.

"Đi thôi, xuống nước nào!" Tần Du kéo Phó Gia Ninh đi ra ngoài.

DTV

Tiền đề để Phó Gia Ninh chịu tới đây bơi là bây giờ trong bể bơi không có nhiều người, nhưng đi tới bên cạnh bể bơi, lại thấy trong bể bơi còn có ba người tây, hai nam một nữ.

"Em không đi nữa đâu!" Phó Gia Ninh muốn rụt lại, quay người định bỏ đi.

Phó Gia Thụ thấy em gái muốn đi, trồi lên khỏi bể bơi, đi tới chỗ họ: "Sao thế?"

"Thôi em không học nữa đâu. Đợi thời tiết nóng rồi, trong nhà có bể bơi, chị dẫn em đi bơi, có được không?" Đến cả anh trai Phó Gia Ninh cũng không dám nhìn, huống hồ là người tây mọc đầy lông trên n.g.ự.c ở trong bể bơi?

"Nước ngoài bơi nam nữ cùng với nhau từ lâu rồi, đây là vận động thể dục, vốn nên công khai có gì mà xấu hổ? Huống hồ em sắp phải vào Đại học Hỗ Giang để học rồi, bể bơi của trường này mở cho cả sinh viên nam lẫn nữ. Em học bơi trước khi bước vào đại học, chẳng phải đi đầu trong đám nữ sinh đấy à?" Phó Gia Thụ giải thích với em gái: "Đi thôi! Xuống nước nào, có chị Tần của em ở bên cạnh mà!"

Dưới sự thuyết phục của Phó Gia Thụ, Phó Gia Ninh vốn muốn học nhưng xấu hổ đã lấy hết can đảm, chịu bước xuống nước.

"Đợi đã, chúng ta phải khởi động cơ thể trước khi bơi."

Tần Du làm mẫu cho Phó Gia Ninh, Phó Gia Ninh xấu hổ đỏ mặt, lề mà lề mề không dám làm, Tần Du nói với cô ấy: "Trước khi xuống nước nhất định phải khởi động, tập thành thói quen phòng ngừa tai nạn."

Loading...