Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 148
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:51:32
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây là đơn xin ly hôn mà Tần Du viết bằng tâm trạng của em gái nguyên chủ, cũng dùng nét chữ của em gái nguyên chủ, ly hôn vốn nên là Tần Nhã Vận và Tống Thư Ngạn.
"Nếu tôi dùng nét chữ thường ngày, anh nhận ra được, chẳng lẽ Tống Thư Ngạn không nhận ra sao?"
Được rồi! Cô nói đều đúng cả, là anh không nghĩ tới.
Phó Gia Thụ lại lật ra mặt sau, có một bức thư của vợ chồng nhà họ Tống, xưng hô ban đầu cũng đã đổi thành bác trai bác gái.
Tần Du thấy anh nhìn kỹ bức thư này, Tần Du nói: "Muốn đọc thì đọc, tôi có dán đâu. Chính là để Tống Thư Ngạn đọc xong rồi nói lại với cha mẹ anh ta. Nói với bọn họ rằng ly hôn là do tôi tự nguyên, anh ta chưa từng ép buộc tôi."
Phó Gia Thụ ngẩng đầu lên: "Ai tin chứ?"
"Anh tin."
Phó Gia Thụ nhất thời cạn lời, có lẽ thực sự chỉ có anh tin thôi. Phó Gia Thụ đọc thư, cả bức thư được viết bằng câu từ uyển chuyển, chỗ nào cũng nói đỡ cho Tống Thư Ngạn, giải thích rằng hôn nhân của hai người thực sự không phù hợp. Cô cũng cảm thấy hôn nhân như vậy cứ tiếp tục thì chỉ mang lại đau khổ cho cả hai người, chi bằng dừng lại ở đây. Sau đó còn viết về việc xử lý tài sản, còn bảo bọn họ có thể đưa người hầu bên cạnh cô là Vân Nhi qua đây không, đưa tới biệt thự nhà họ Phó. Cuối cùng là bảo hai cụ nhà họ Tống cứ yên tâm, cô đã có chốn dừng chân ở Thượng Hải rồi, sau này sẽ sống ở đây.
"Nhưng mà sao lại đưa người hầu tới nhà anh?" Phó Gia Thụ ngẩng đầu lên hỏi cô.
"Một việc không phiền hai chủ, anh ta giao tôi cho anh thì tôi cũng giao anh ta cho anh. Tóm lại tôi không muốn gặp mặt anh ta, muốn cắt đứt sạch sẽ với anh ta, cho nên sẽ không để người này biết địa chỉ của tôi được. Lý do này có chính đáng không?"
"Chính đáng, chính đáng! Cứ làm vậy đi!" Phó Gia Thụ nói: "Ngày mai anh đưa cái này cho anh ấy."
"Được."...
Khoảng ba giờ chiều hôm sau, Tống Thư Ngạn đang cùng Tần Du mở cuộc họp với người của nhà máy sợi Hải Đồng, anh ấy lại nhấn mạnh với Trần Hoa Bình rằng nhất định phải thực hiện được, cần thiết phải làm theo các biện pháp được đưa ra trong cuộc họp.
Mấy ngày nay Trần Hoa Bình bị Tần Du làm phiền vô cùng, ông ta đáp qua loa lấy lệ: "Tôi biết rồi, tôi biết rồi!"
Trong lòng nghĩ rằng không biết bức thư kia tới đâu rồi, hy vọng ông chủ mau tới đây, nếu còn để thiếu gia bị cho uống canh mê hồn tới váng cả đầu giày vò tiếp, chẳng bằng Hải Đông đóng cửa không kinh doanh nữa cho xong.
Tần Du đã nói kha khá về vấn đề quản lý tại chỗ rồi, bây giờ nói tới quản lý nhân viên.
Nhà máy sợi Hải Đông làm việc hai mươi tiếng một ngày, quanh năm không nghỉ. Công nhân làm ca ngày và ca tối, mỗi tuần đổi ca một lần, cách xếp lịch này không phải đòi mạng à? Kể cả người trưởng thành còn không chịu nổi, chứ đừng nói là đám trẻ con mười mấy tuổi đầu.
Tần Du giới thiệu chế độ xếp lịch bốn ca ba lần chuyển và ba ca hai lần chuyển cho những người đang ngồi ở đây: "Con người cần phải nghỉ ngơi, không thể làm việc thời gian dài dẫn tới mệt nhọc được. Hơn nữa nếu làm ba ca chuyển hai lần, có thêm thời gian rảnh, chúng ta có thể thuê giáo viên xóa mù chữ cho bọn họ, để bọn họ có cơ hội được học chữ."
"Tần tiểu thư, trên đời này làm gì có công ty nào như vậy chứ? Mở công ty là vì kiếm tiền chứ không phải làm từ thiện." Trần Hoa Bình thực sự không chịu nổi những suy nghĩ kỳ lạ của người phụ nữ này nữa, tóm lại bây giờ quản lý của bọn họ chỗ nào cũng không đúng, còn cô thì sao? Chỉ biết nói nhảm thôi, vậy mà muốn để mấy người vớ va vớ vẩn này đi học à, không phải đầu óc có vấn đề đấy chứ?
Đối mặt với câu hỏi này, Tần Du giải thích với Trần Hoa Bình về khái niệm cổ vũ nhân viên và đào tạo nhân viên, nhân viên không phải công cụ mà là người có thể cùng nhau phát triển, là một phần của công ty.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-148.html.]
Nếu là kiếp trước thực sự có rất nhiều công ty như vậy, Tần Du vẫn luôn tiếp xúc với một doanh nghiệp tư nhân hàng đầu trong nước về thép đặc biệt, cùng với một trường đại học công nghiệp địa phương liên kết với đại học công chức. Nhân viên học ở trường công chức, sau khi học và tốt nghiệp nhận được bằng tốt nghiệp của trường đại học kỹ thuật đó.
Chủ doanh nghiệp kia nói với cô: "Quản lý Tần, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đều do chính chúng tôi đào tạo. Họ nâng cao kỹ năng trong công việc, chúng tôi đào tạo thêm cho bọn họ, cuối cùng họ trở thành chuyên gia trong ngành này."
Đương nhiên cũng có thể những nhân viên này kém hơn nhân viên nước ngoài về kỹ năng chuyên môn, nhưng nhân viên được đào tạo trong công ty có ý thức chấp nhận mạnh mã đối với doanh nghiệp, những người này hoàn toàn có thể trở thành lực lượng trụ cột của doanh nghiệp.
Trần Hoa Bình bĩu môi châm chọc: "Tần tiểu thư, tôi chỉ nói một câu này thôi, nếu cô làm như vậy, tôi hoàn toàn không đồng ý. Cho dù cô có thổi gió bên gối bảo thiếu gia sa thải tôi, tôi cũng không thể làm theo những gì cô nói được.
"Chú Trần, chú đang nói lung tung gì vậy?" Tống Thư Ngạn vỗ bàn đứng dậy, trong tay cầm tài liệu mà Tần Du chuẩn bị: "Trần tiểu thư đang cố gắng hết sức tìm cách nâng cao hiệu suất của nhà máy chúng ta. Chú lại nói những lời như vậy? Xin lỗi Tần tiểu thư đi."
DTV
Trần Hoa Bình cũng đứng dậy, nói với Tống Thư Ngạn: "Thiếu gia, bảo tôi xin lỗi, tôi không làm được. Nếu cậu cố chấp muốn làm như vậy, tôi chỉ đành mời ông chủ tới làm chủ thôi, tôi sẽ không để cậu làm loạn như vậy đâu."
Trần Hoa Bình nói xong lời này thì bực bội xoay người đi ra khỏi phòng họp.
Tống Thư Ngạn nhìn bóng lưng rời đi của Trần Hoa Bình, nắm tay đập xuống bàn họp. Trần Hoa Bình tự cho mình là thân tín của cha, lúc anh ấy muốn cải tiến lại cản trở đủ điều, cứng đầu không thay đổi, còn nói những lời xúc phạm Tần Du như vậy.
Anh ấy nói với Tần Du: "Tần tiểu thư, tôi thay mặt ông ta xin lỗi em."
"Đổi mới gặp phải ngăn cản là chuyện rất bình thường, quan trọng là kiên trì đúng không? Vượt qua là được rồi, quan trọng nhất là anh có thể kiên trì được hay không?" Kiếp trước có chuyện gì mà Tần Du chưa từng gặp chứ, phụ nữ làm lãnh đạo khó hơn đàn ông nhiều.
"Đương nhiên tôi sẽ kiên trì, biện pháp cải thiện mà em đưa ra không chỉ là lời nói suông, mà có căn cứ cơ sở từng bước nâng cao, tại sao tôi lại không kiên trì chứ?"
Tần Du thu dọn đồ đạc của mình rồi nói: "Vậy thì tốt. Nếu hôm nay đã như thế rồi, vậy anh làm tốt công tác tư tưởng cho những người này đi, hai ngày tới tôi sẽ không qua đây nữa. Đúng lúc tôi phải tới nhà máy Hưng Hoa, Kiều Hi đang thử nghiệm sản xuất với bọn họ, hy vọng lần này có thể có đột phá, tôi tới xem thế nào. Thứ hai hoặc thứ ba tuần sau tôi sẽ tranh thủ thời gian tới đây nhé?"
"Được."
Tống Thư Ngạn bảo tài xế đưa Tần Du về, anh ấy lên tầng đi vào văn phòng, gõ mặt bàn, làm sao mới xử lý được Trần Hoa Bình đây? Cũng coi như g.i.ế.c gà dọa khỉ, Trần Hoa Bình cậy già mà lên mặt quá rồi.
Người bên hậu cần tới tìm anh để ký phí căng tin của tháng trước, trước đây anh chưa từng xem loại phí này mà ký luôn là được, hình như người bên cậu cần này là anh em với Trần Hoa Bình?
Anh ấy nhìn rồi nói: "Bây giờ tôi còn chút việc, ông đợi lát nữa rồi lấy."
"Không phải! Thiếu gia, tôi còn đợi để tới phòng kế toán lấy tiền nữa."
"Ông ra ngoài trước đi, lát nữa tôi xem."
Tống Thư Ngạn đuổi người đi, ra khỏi cửa gọi người của phòng quản lý lao động tới, nói rằng mình đang xem phí nhân công của tháng trước, bảo người bên phòng quản lý lao động mang sổ sách thống kê tới đây.
Tống Thư Ngạn cầm bàn tính, gõ cạch cạch cạch rồi lật ngược lại, số lượng công nhân trong phòng quản lý lao động và số lượng bên hậu cần báo lại không giống nhau.