Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 150

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:51:37
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này Tống Thư Ngạn ngẫm lại chính mình, bản thân không khỏi quá tàn nhẫn với cô. Nhưng trên đời này làm gì có chuyện nào cũng chu toàn được: "Cuối cùng vẫn là tôi phụ lòng cô ấy!"

"Ngoài câu này ra, anh còn gì khác không?" Phó Gia Thụ hỏi anh ấy.

Lời này chẳng qua là nói nhảm, Tống Thư Ngạn thở dài: "Không nói nữa, không nói nữa. Ai bảo chúng ta ở trong thời đại thay đổi lớn chứ?"

"Đã chuẩn bị xong bữa tối rồi thiếu gia." Người hầu đi tới nói.

"Đi, ăn cơm tối thôi." Tống Thư Ngạn vươn tay ra mời Phó Gia Thụ đi ăn cơm.

Hai người đều là du học sinh, hôm nay chuẩn bị đồ tây, Tống Thư Ngạn rót rượu vàng cho Phó Gia Thụ. Phó Gia Thụ nhớ tới lời Tần Du ngẫu nhiên nói, thực ra người lái xe không thể uống rượu, còn sẽ khiến năng lực phản ứng của con người giảm xuống dễ xảy ra sự cố, có thể không uống thì cố gắng đừng uống.

"Anh Thư Ngạn, lát tôi còn phải lái xe nên không uống rượu đâu."

"Lái xe không uống rượu? Còn có kiểu nói này sao?"

"Tần Du nói với tôi đấy, lái xe là việc cần tập trung tinh thần cao độ, uống rượu có thể khiến phản ứng của con người chậm đi, cô ấy khuyên tôi lái xe thì đừng uống rượu."

Mặt Tống Thư Ngạn hơi ảm đạm, Tần Du chưa từng khuyên anh ấy như vậy.

Phó Gia Thụ nhắc nhở anh ấy: "Anh có cần đăng báo trước không? Ý của tôi là nếu như để bác trai bác gái biết trước, bọn họ chắc chắn không chấp nhận hai người ly hôn. Chi bằng để chuyện đã xảy ra rồi, hai ông bà cũng không thể làm gì được!"

Tống Thư Ngạn thở ra một hơi: "Anh nhắc nhở tôi rất đúng, tôi sẽ đăng lên báo trước. Rồi mang những thứ này về Ninh Ba nhận tội. Lúc về, thuận tiện dẫn người hầu kia của cô ấy ra ngoài, cô ấy đang ở Thượng Hải à?"

"Phải, cô ấy nói cô ấy không thể về quê được nữa, chú bác ở quê như hổ rình mồi, nhờ tôi mua nhà cho cô ấy, đã định cư ở Thượng Hải rồi. Anh cũng không cần lo lắng cho cô ấy quá đâu, cha mẹ tôi biết hoàn cảnh của cô ấy, nể tình bạn cũ của chú Tần và cha tôi, cha mẹ tôi cũng sẽ chăm sóc cô ấy nhiều hơn."

DTV

"Có bác trai bác gái chăm sóc, tôi cũng yên tâm hơn."

Cho dù những gì Phó Gia Thụ nói có nhiều yếu tố trùng hợp với hoàn cảnh của Tần Du, Tống Thư Ngạn cũng không coi người vợ chưa từng gặp mặt của mình và cô là một. Giống như lần đầu tiên Phó Gia Thụ gặp Tần Du vậy, rõ ràng người ở ngay trước mắt, cũng không ngờ rằng đây là vợ chính thức của Tống Thư Ngạn.

Tống Thư Ngạn cũng như vậy, sao anh ấy có thể ngờ được, người phụ nữ có quan niệm quản lý tiên tiến lại là người vợ theo tam tòng tứ đức lớn lên ở Hồ Châu được định thân từ nhỏ với anh ấy chứ?

Anh ấy chỉ muốn mau chóng biến người vợ này thành vợ cũ, sau đó anh ấy có thể theo đuổi người đẹp trong lòng mình.

Thế là, tờ báo buổi tối hôm sau đã đăng thông báo ly hôn: Cuộc hôn nhân của chúng tôi ở thời phong kiến cũ chưa từng gặp mặt, không có tình cảm với nhau, khó để cùng nhau sống tới già, nay tự nguyện thoát ly khỏi quan hệ vợ chồng, sau này nam cưới nữ gả không liên quan gì đến nhau. Nói miệng không có căn cứ, nên cố ý đăng báo để thanh minh. Tống Thư Ngạn, Tần Nhã Vận trân trọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-150.html.]

Cậu bé bán báo trên đường vẫy tờ báo dưới ánh hoàng hôn: "Bán báo đây, bán báo đây, thiếu gia Tống Thư Ngạn của nhà máy sợi Hải Đông ly hôn..."

Nhà họ Tống ở Ninh Ba, mỗi năm Tống lão gia về ba lần, Tết, Thanh Minh và Trung Thu.

Những năm trước về đều là mười ngày nửa tháng là đi, cho dù năm nay Tiểu Ngũ mang thai nên nôn nghén nghiêm trọng. Cô gái nhỏ mới mười tám tuổi nhăn mặt, kéo tay áo không cho ông ấy đi.

Tống lão gia nhớ tới ở Thượng Hải có con trai cả quản lý nhà máy dệt, con trai điềm tĩnh, năng lực cực kỳ mạnh được nhiều người biết tới. Bên Thanh Đảo cũng ổn định, rời đi một thời gian cũng không quan trọng lắm, vậy thì cứ yên tâm ở đây cùng với Tiểu Ngũ. Nghe bác sĩ nói, bao giờ thai được bốn tháng tuổi sẽ đỡ buồn nôn hơn, nghĩ thấy cũng chỉ khoảng nửa tháng nữa thôi, không có gì to tát.

Lão gia ở nhà, Đại thái thái Cổ Tỉnh không có cảm giác gì, chẳng qua là ba bữa có thêm một người ngồi đối diện ăn cơm cùng bà ấy mà thôi.

Các di thái thái bên dưới thì khác, Nhị di thái biết mình cũng không lọt được vào mắt lão gia nữa, bèn khuyến khích một người hầu xinh đẹp trong phòng xuất hiện nhiều trước mặt lão gia, nhưng dù thế nào lão gia cũng không thích.

Nghe tin này Tam thái thái trợn trắng mắt, xì một tiếng, nói đùa: "Lão gia quen nhìn gái tây trên đường rồi, sẽ thích người hầu quê mùa như thế này sao?"

Đúng là Tống lão gia không thích người hầu quê mùa như vậy, lúc ông ấy ngồi xuống chỗ Đại thái thái, vừa mắt một người hầu có bề ngoài thanh tú, mặt mày lại sinh động.

Người vâng theo thái thái thì là của mình, hôm nay thái thái đi chùa cúng bái, cúng bái xong thì về, thời gian khiếm nhã của lão gia cũng đã trôi qua, khi đó ông ấy mặc trường sam đứng đắn, vẫn còn thèm thuồng mà quay lại nhìn bông hoa mỏng manh như bị gió mưa tàn phá đang ngồi trên sạp tre trong thư phòng.

Đại thái thái nhìn người hầu kia nơm nớp sợ hãi rúc trên giường, suýt nữa thì ngất xỉu, Đại thái thái hỏi lão gia: "Lão gia, ông có biết đó là người hầu đi theo bên cạnh Nhã Vận không?"

Lúc này Tống lão gia mới hơi hé miệng, thế mà ông ấy lại ngủ với người hầu của con dâu rồi? Sao người hầu này cũng không nói với ông ấy một tiếng? Thôi kệ, ông ấy hỏi: "Vậy sao nó lại ở trong phòng của bà?"

"Nhã Vận sợ dẫn người hầu qua đó, Thư Ngạn càng không chấp nhận con bé nên rời đi một mình, để Vân Nhi ở chỗ tôi hầu hạ, ông..." Đại thái thái thực sự bất lực, thỏ không ăn cỏ gần hàng, người này không những ăn cỏ gần hàng, còn không phân biệt xem là cỏ gần hang nào mà cứ ăn lung tung.

Người hầu bên cạnh con dâu làm di thái thái cũng là di thái thái của con trai, có cha chồng nào lại ngủ với người trong phòng con dâu chứ? Nói ra loại chuyện này, còn ra thể thống gì?

Nói là người trong phòng của con dâu từ sớm, Tống lão gia tự thấy cho dù có thích hơn nữa cũng sẽ không chạm vào, nhưng bây giờ đã chạm vào rồi thì cũng đã trở thành sự thật: "Đợi lúc tôi tới Thượng Hải, nói một tiếng với Thư Ngạn và Nhã Vận một tiếng là được, một người hầu mà thôi."

Người hầu kia thực sự mới mẻ, thịt nơi đầu tim lão gia từ Ngũ di thái trở thành Vân Nhi này. Còn có thể thế nào được nữa? Đại thái thái làm chủ, bày tiệc trong nhà, vui vẻ nhận người hầu của con dâu làm em gái, trong nhà này lại có thêm Lục di thái.

Nghe thấy lời này, Tam di thái nghiến muốn nát răng, hận Tần Nhã Vận đã không ở quê rồi còn khiến bọn họ khó chịu, chẳng qua bà ấy chỉ móc mỉa Lục di thái vài câu, Lục di thái đã ầng ậng nước mắt.

Tống lão gia lập tức thương cho thịt nơi đầu quả tim mới nhất của mình phải chịu tủi thân, dạy bảo Tam di thái một trận. Tam di thái nhìn ba người con trai của mình nhất thời thấy buồn bã, khóc tức tưởi. Hóa ra sinh ba người con trai, cũng không bằng bàn tay nhỏ mềm mại của người ta.

Tam di thái cứ đau lòng là lại bắt đầu hát kinh kịch, giọng hát của bà ấy du dương buồn bã, hát tới mức Tống lão gia phiền lòng, chỉ ước gì bỏ Tiểu Ngũ lại, lập tức dẫn Tiểu Lục đi Thượng Hải, tới Thanh Đảo.

Căn nhà cũ vốn quy củ hòa thuận bỗng xảy ra rất nhiều chuyện, Đại thái thái chỉ có thể niệm Phật, cầu Bồ Tát mau cho lão gia đi Thượng Hải hay Thanh Đảo, đừng ở Ninh Ba nữa. Một ông già vừa mới trở về thôi mà khiến cả con mèo nơi góc tường cũng ra sức kêu gào, sống sao nổi cuộc sống này đây!

Loading...