Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 154
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:51:47
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại thái thái nghe vậy thì lòng thắt lại, cha mẹ Nhã Vận đều đã ra đi, nếu thằng con khốn nạn nhà mình đón người về rồi nhốt trong một xó nào đó, sau đó ra ngoài tìm phụ nữ, thế thì Nhã Vận không rành đời phải làm sao đây?
Khi mình gả đến đây, lúc ấy trong lòng người đàn ông vẫn còn em họ của ông ta nên luôn đối xử lạnh nhạt với bà ấy, nhưng dù sao cũng có tôn trọng.
Bây giờ có vẻ con trai chẳng hề tôn trọng Nhã Vận gì cả, sắc mặt Đại thái thái rất xấu.
Niên thái thái thở dài: "Hôm qua nghe Lục di thái nói con dâu của bà rất xinh đẹp, nhưng xinh đẹp thì có tác dụng gì? Thượng Hải phồn hoa đâu có thiếu phụ nữ xinh đẹp, những người phụ nữ đó không chỉ xinh đẹp mà còn biết quyến rũ người khác. Người phụ nữ mà đại thiếu gia ưng ý có gương mặt đẹp lắm, dáng người thì thôi rồi! Bà chưa thấy đâu."
Niên thái thái diễn tả n.g.ự.c mình bằng tay: "Mấy cô gái quê chúng ta cho dù có lớn thì cũng chẳng dám khoe ra. Cô ta thì ngược lại, cái lúc tôi gặp ấy, cô ta mặc bó phần trên lắm nhé, eo cực nhỏ luôn. Cô ta đứng trước mặt con trai bà, bà cảm thấy con trai bà chọn vợ mình hay chọn nó đây?"
Trong buổi vũ hội hôm nọ, Tần Du mặc một cái đầm đen ngắn, không trễ n.g.ự.c cũng không xẻ tà, chỉ cắt may theo kiểu Tây và khá ôm dáng mà thôi, qua lời Niên thái thái nói lại thành hồ ly tinh ăn mặc lả lơi ngả ngớn quyến rũ người ta.
DTV
Giờ đây Đại thái thái nghe vậy lại cảm thấy con dâu mình tuy đẹp thì đẹp thật, nhưng ngày thường ăn mặc quá đứng đắn, toàn là áo bông và váy dài. Mặc dù phụ nữ đã lấy chồng thì không cần mặc đồ quá trắng, nhưng vì bà sui gia vừa qua đời nên con bé mặc đồ màu trắng khá nhiều, ngoan ngoãn vô cùng. Sao mà so được với loại yêu tinh đó chứ?
Lại nói đến cha nó, như kiểu không có đàn bà là sẽ c.h.ế.t ấy, bất kể đó có phải là a hoàn của bà ấy hay không, cho dù vừa ý thì cũng nên hỏi một câu chứ? Lại nhân lúc bà ấy ra ngoài để gạo nấu thành cơm, ngủ với người hầu của con dâu. Ông cha đã như vậy, thằng con cũng là đứa ăn chơi, bà ấy có nên thấy lạ không?
Nhưng ít nhất thì nó cũng phải tôn trọng Nhã Vận chút chứ? Vì để theo đuổi yêu tinh ở bên ngoài mà chẳng thèm nể mặt vợ cả của mình luôn?
"Thanh niên bây giờ đúng là!" Niên thái thái lắc đầu: "Đừng nói Thư Ngạn nhà ông, Gia Thụ nhà họ Phó kia là hậu bối xuất chúng của chúng ta mà cũng vậy đó thôi! Giới thiệu cho cậu ta Tứ tiểu thư nhà ngài Hồ Cửu Nghị, Tứ tiểu thư đó nổi tiếng là tài nữ, thường đăng bài trên báo chí. Cậu ta dẫn người phụ nữ mà tôi vừa kể với ông đến buổi vũ hội, hai mẹ con nhà họ Hồ giận dữ bỏ đi, cả nhà chúng tôi không biết giấu mặt vào đâu. Chúng tôi oan muốn chết, nhưng nhà chúng tôi kinh doanh xây dựng, nhà họ Phó là bên sản xuất, châu chấu đâu thể đá xe được? Thế nên không chỉ có một mình Thư Ngạn nhà ông đâu, đủ thấy sự lợi hại của người phụ nữ đó."
Đại thái thái nghe vậy thì lại nhớ đến vẻ lanh lợi và an phận của con dâu, ngày càng lo lắng, con bé ra ngoài biết bao lâu rồi mà sao chưa về nữa? Vẫn gửi điện tín báo bình an cho bà ấy, đây chẳng phải là tự nuốt đắng cay vào mình sao? Không đúng, hay là những điện tín đó không phải do con bé gửi? Nghĩ đến đây, tim Đại thái thái đập thình thịch.
Khó khăn lắm mới kìm nén được, uống rượu xong xuôi bèn tiễn vợ chồng nhà họ Niên đi, hai ông bà vào nhà chính rồi ngồi xuống trao đổi tin tức biết được.
"Dù sao lời nói của bọn họ chỉ từ một phía, không được tin hoàn toàn." Tống lão gia nói: "Bỏ một bên chuyện Thư Ngạn làm càn lúc chúng ta vắng mặt đi, nhưng sao anh Đức Khanh có thể để mặc cho con trai dây dưa với một người phụ nữ không đứng đắn được chứ?"
"Giờ tôi chẳng quan tâm mấy chuyện đó, bây giờ tôi lo nhất là Nhã Vận, không một ai trông thấy Nhã Vận, Nhã Vận đi đâu rồi? Ông coi mấy bức điện tín này nè, không thay đổi chữ nào cả. Thư tôi viết cho con bé chắc chẳng đến được tay của con bé đâu, mấy bức điện tín này chưa chắc là của Nhã Vận gửi. Nhã Vận là huyết mạch duy nhất của anh Tần và đã làm con dâu của chúng ta, dù cho Thư Ngạn không thích con bé thì chúng ta cũng phải nuôi con bé như con." Lúc này Đại thái thái cực kỳ lo lắng: "Tại tôi hết, vì sao lại cho con bé đến Thượng Hải tìm Thư Ngạn để sinh con chứ?"
Tống lão gia vỗ vào tay bà xã: "Bà cũng đừng quá lo lắng, nó là con trai mình, tâm địa không xấu đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-154.html.]
Đại thái thái rút tay về: "Tâm thì không xấu, nhưng có từng nghĩ cho người khác chưa? Là do tôi không suy xét chu đáo, trước đây nó không chịu đi thăm bà sui gia thì tôi phải biết rồi chứ, thằng khốn đó lòng dạ cứng như sắt vậy. Cớ sao tôi lại mong cầu rằng khi nó gặp được Nhã Vận thì sẽ biết con bé tốt, và đối xử tốt với con bé cơ chứ?"
"Bà đừng sốt ruột, cũng đừng nghĩ linh tinh. Nhã Vận là một cô bé ru rú ở trong nhà, không có tin tức cũng bình thường thôi. Mới nghe mấy lời đồn đại đã tin là sự thật à?"
Bây giờ Tống lão gia đang rất lo rằng liệu có phải thằng nhóc đó bị người ta lừa mua máy in hơn tám trăm ngàn đồng đại dương không đây.
Lúc này đầy tớ đi vào: "Lão gia, có thư từ Thượng Hải."
Tống lão gia giơ tay nhận lấy, thấy là thư của Trần Hoa Bình gửi tới lập tức mở ra xem, tổng cộng tận năm tờ giấy. Ông ấy đọc từng dòng một từ trên xuống dưới, cái này?
Trong đó chỉ nói rằng con trai tùy tiện đặt đơn hàng mua máy in vì muốn lấy lòng người phụ nữ ấy, lại còn cho cô ta tới xí nghiệp, đưa ra cái gọi là ý kiến, đó không phải là làm càn sao? Một cô gái mới hai mươi mấy thì biết cái gì?
Tống lão gia càng đọc càng hoảng hồn, Trần Hoa Bình còn đề cập rằng con trai ông đã ưng người ta lúc ở trên thuyền về Vũ Hán rồi, cậu ta còn đi tìm người phiên dịch của cửa hàng tây Minh Thái để tỏ ý muốn cưới người ta làm vợ hai, với lại vợ hai trên danh nghĩa thôi chứ chắc chắn là ngang hàng với vợ cả, mà người ta còn không chịu.
Ý của Trần Hoa Bình chính là Thiếu đông gia đã bị hồ ly tinh rót không biết bao nhiêu là lời đường mật rồi.
Tống lão gia tính thử thì lúc đó Nhã Vận mới đi có mấy hôm, thằng nhóc đó đã gặp người phụ nữ kia rồi trúng tiếng sét ái tình với người ta, chắc hẳn nó cho rằng sự tồn tại của Nhã Vận đã ảnh hưởng đến việc nó theo đuổi người phụ nữ kia. Thế nên nó nghe theo người phụ nữ đó răm rắp.
Tống lão gia đập lá thư xuống bàn, Đại thái thái run tay đọc nội dung trong thư, đọc đến đau cả lòng: "Làm sao bây giờ?"
Tống lão gia không hiểu tại sao bà vợ luôn điềm tĩnh thận trọng lại kích động đến vậy, ông ấy khuyên: "Đừng nôn nóng!"
Đại thái thái cầm khăn, nước mắt lăn trên gương mặt già nua, bà ấy không phải là Tam di thái, thoáng cái khóc thoáng cái cười, lúc này bà ấy thực sự đau lòng, bà ấy lấy khăn che mắt, cố giữ bình tĩnh nói: "Xin lão gia đi tìm Nhã Vận và đón Nhã Vận về."
"Tôi biết rồi, bà cho người chuẩn bị hành lý cho tôi đi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ lên thuyền và đích thân đến Thượng Hải tìm Thư Ngạn, sau đó làm rõ mọi chuyện rồi đưa Nhã Vận về."
"Cảm ơn lão gia!"
Tống lão gia đành chịu, hỏi Đại thái thái: "Bà cảm ơn tôi làm gì? Nhã Vận là con gái của bạn tôi, bảo vệ con bé không phải là điều tôi nên làm à? Bà cũng đâu phải mẹ ruột của con bé."
Đại thái thái đau khổ nói: "Cái số! Cái số nó vậy!"