Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 155
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:51:49
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói xong hai chữ này, Đại thái thái xoay người đi vào trong, Tống lão gia nhìn dáng người gầy gò dưới lớp áo khoác màu xanh chàm bằng lụa the hương vân, bất chợt cảm thấy hơi ngỡ ngàng, lúc nào người phụ nữ này cũng luôn ở đây, ông ấy sẽ dẫn những người phụ nữ mà mình chán ngán về để cho bà ấy xử lý.
Về đến nhà nghe bà ấy nói chuyện lớn nhỏ với mình bằng giọng điệu điềm tĩnh nhất, đôi lúc cửu biệt thắng tân hôn, lâu rồi không gặp lại quấn lấy nhau. Như Tam di thái thì sẽ cáo trạng với ông ấy, ông ấy muốn nói đôi câu thì bà ấy cũng tỏ vẻ lắng nghe, nhưng ông ấy rất nghi ngờ liệu bà ấy có nghe lọt tai hay không.
Mãi đến khi trở về nghe con dâu nhắc tới chuyện do Tam di thái làm, ông ấy mới nhận ra rằng bà ấy cũng biết tủi thân, lần này ông ấy cố tình lạnh nhạt với Tam di thái để trút giận cho bà ấy. Nếu bà ấy khó chịu thì cứ nói ra chứ! Sao phải thế? Bà ấy là vợ cả của ông ấy, là người sau khi c.h.ế.t đi sẽ được chôn cạnh nhau, chẳng lẽ ông ấy không đứng về phía bà ấy ư?
Buổi tối ông ấy đến chỗ Ngũ di thái, Ngũ di thái trách móc rằng mấy hôm nay ông ấy toàn tới phòng ả người hầu kia, bảo ông ấy đừng ngó ngàng đến mình nữa, thích đi đâu thì đi đi. Tống lão gia vốn đã khó chịu trong lòng vì chuyện khốn nạn của thằng con, bèn vén rèm bỏ đi luôn và đến chỗ Lục di thái, tâm trí lại toàn là bóng lưng tiêu điều của bà vợ già.
Những người khác quay lưng lại với ông ấy là mong rằng ông ấy có thể ngoảnh lại dỗ mình, chỉ có bà vợ già, dường như bà ấy không quan tâm ông ấy đến hay đi.
DTV
Ngay cả bàn tay của người đẹp cũng không xoa dịu được sự khó chịu trong lòng, Tống lão gia đứng dậy đi ra khỏi phòng Lục di thái, nhìn ánh đèn sáng trong phòng chính.
Tống lão gia cất bước đi vào trong, người hầu định đi gọi thái thái thì bị ông ấy ngăn lại, ông ấy đi vào và nghe thấy người hầu thân cận của vợ là A Phương đang lên tiếng: "Thái thái, người đừng bứt rứt nữa, mỗi người đều có số mạng, dù sao Thiếu nãi nãi còn có một mẹ chồng như người nhớ tới mà."
"Sống như góa phụ hơn hai mươi năm, thay ông ấy xử lý một đống sổ sách lộn xộn, còn phải cẩn thận đối xử công bằng với ông ấy. Ai cũng có thể nổi giận nhưng tôi không được, ai cũng có thể nói bất công nhưng tôi thì không. Sinh ra hết đứa này đến đứa khác chẳng có m.á.u mủ gì với tôi mà tôi còn phải lo liệu cho bọn chúng. Cả đời tôi đều như thế! Tôi không mong Nhã Vận cũng vậy, tôi cũng biết Nhã Vận không muốn. Nhưng không như vậy thì làm sao đây? Ai bảo chúng ta là phụ nữ chứ?"
"Chẳng phải người đã nhờ lão gia đi tìm Thiếu phu nhân về à? Sau này có cô ấy ở bên cạnh người, có người chống lưng thì sẽ không có ai ở nhà tổ dám coi thường cô ấy nữa."
"Sau đó thì sao? Để con bé sống những ngày tháng giống như tôi à, nhìn Thư Ngạn cưới người phụ nữ khác. Thư Ngạn có mới nới cũ, con bé sẽ phải giúp nó cưu mang những người cũ đó và còn phải chăm sóc cho đàng hoàng nữa. Để tránh một hôm nào đó nó nhớ đến và muốn lôi người cũ đó ra, rồi nó hỏi một câu tại sao lại gầy, tại sao không mặc quần áo tươm tất? Tôi tưởng mình đã nuôi được một đứa không giống ông ấy, nhưng nào ngờ y chang. Huống chi thằng con khốn nạn mà tôi sinh ra còn không ra gì hơn cha nó. Bây giờ tôi chẳng biết Nhã Vận đang ở đâu, bà kêu tôi không nôn nóng sao mà được?"
Nghe bà vợ đánh giá mình như vậy, Tống lão gia ho khan một tiếng, chủ tớ trong phòng im bặt, Tống lão gia bước vào trong phòng. Nói ra thì thật buồn cười, ông ấy đã từng ghé các viện khác trong nhà, chỉ có phòng chính là ông ấy chưa bao giờ ở lại qua đêm.
Đại thái thái nghi hoặc: "Lão gia, em năm lại khó chịu hay thiếu cái gì à?"
"Bà ấy không bị gì cả, hồi nãy tôi thấy bà không vui nên đến thăm bà thôi." Tống lão gia ngồi xuống một cái ghế sứ.
"Con trai thành ra như thế là do người mẹ không làm tròn bổn phận. Đâu thể vui nổi đúng không? Lão gia có thể đến Thượng Hải đưa Nhã Vận về đã là tốt lắm rồi."
A Phương rót trà cho lão gia: "Thái thái, vậy tôi ra ngoài trước."
"Khoảng mười phút nữa bà vào hầu hạ cho tôi đi ngủ."
"Vâng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-155.html.]
Mười phút nữa? Tống lão gia không tài nào hiểu nổi.
"Lão gia, hồi nãy là tôi không đúng, già đầu rồi mà nói mấy câu không nên nói, sau này tôi sẽ để ý."
Thấy vợ cả lại tỏ vẻ vô cảm, Tống lão gia hy vọng bà ấy có thể giận, buồn, có thể khóc lóc trước mặt ông ấy giống như mấy người khác, tiếc là khoảnh khắc vừa nãy bà ấy đã quay lưng với ông ấy ngay.
"Vừa rồi nghe bà nói chuyện với A Phương tôi mới nghĩ thế này, lần này đi Thượng Hải tôi sẽ nghiêm túc nói chuyện với Thư Ngạn. Nếu như nó thực sự có gặp Nhã Vận và không cần con bé nữa thì tôi sẽ cho bọn nó ly hôn, sau đó đưa Nhã Vận về, chúng ta sẽ gả con bé đi như con gái ruột cho một người có gia cảnh bình thường nhưng nhân phẩm và tài năng đều tốt. Có nhà mẹ đẻ như chúng ta chống lưng, có lẽ con bé sẽ sống không quá tệ." Tống lão gia nhìn vợ, chắc hẳn thế này đã như mong muốn của bà ấy: "Với lại, trước khi tôi trở về Ninh Ba sẽ tìm Thư Ngạn nói chuyện rõ ràng, bất kể thế nào thì nó cũng phải thu xếp ổn thỏa cho Nhã Vận, bà đừng quá lo lắng. Bà cũng phải có chút lòng tin với con của mình chứ?"
Đã nghe thấy bà ấy nói chuyện với A Phương ư? Nghe thấy mấy câu bà ấy nói về ông ấy rồi à? Nghe rồi thì thôi, cũng chẳng có gì ghê gớm.
Đại thái thái ngẫm thấy cũng được, cho dù không thích thì chắc thằng khốn ấy cũng không để mặc cho Nhã Vận gặp nguy hiểm đâu, nghĩ vậy bà bèn đứng dậy: "Lão gia, không còn sớm nữa, ngày mai ông còn phải đi Thượng Hải, về nghỉ ngơi sớm chút đi!"
"Về? Tôi về đâu?" Tống lão gia muốn hỏi đây là phòng chính, là phòng của hai người họ, bà ấy muốn ông ấy đi đâu chứ? Song cuối cùng ông ấy không thốt ra câu đó.
"Trò chuyện với em hai này, mấy ngày qua em ba bị ông lạnh nhạt nên khó chịu trong lòng, em tư sắp sinh rồi, ông cũng có thể đi thăm, em năm còn đang nghén, không thì đến chỗ Vân Nhi?"
Chỉ có chỗ bà ấy là không cần ông ấy, khi Tống lão gia nhận ra điều này thì đã bị Đại thái thái tiễn ra khỏi phòng và đứng trong sân.
Ngủ một đêm ở chỗ Lục di thái, lần đầu tiên ông ấy ngủ không ngon trong vòng tay mềm mại của người đẹp. Sáng sớm tại nhà chính, hai vợ chồng ngồi đối diện nhau ăn bữa sáng.
Đại thái thái đã sai người sắp xếp hành lý cho ông ấy, nói: "Lão gia, sau khi ông giải quyết xong chuyện của Thư Ngạn và Nhã Vận và đưa Nhã Vận trở về, thì dẫn em sáu đi nhé? Hay là để em sáu theo ông đến Thượng Hải luôn đi, ông tìm được Nhã Vận rồi thì phái người đưa con bé về?"
"Tôi tự đưa Nhã Vận về, để bà khỏi lo lắng."
"Vậy cũng được."
Hai người đang nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên, A Phương đi nghe máy, bà ta nói: "Đại thiếu gia? Cậu về đến nội thành Ninh Ba rồi à? Tối qua trễ quá nên ở khách sạn? Tôi sẽ nói với thái thái ngay, để cho xe đến rước cậu!"
Tống lão gia và Đại thái thái nhìn nhau, thằng con khốn nạn về rồi à?
Tống Thư Ngạn trở về Ninh Ba từ Thượng Hải, suốt đường đi trong đầu anh ấy nghĩ về thỏa thuận ly hôn và lá thư mà Tần thị gửi cho cha mẹ anh ấy.
Hình ảnh một người phụ nữ rộng lượng và hiền lành đã hình thành trong lòng anh ấy.