Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 157
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:51:54
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại thái thái cầm lấy tờ báo, đọc thông báo ly hôn trên đó mà tay run run, ông cụ giật tờ báo trên tay vợ xem, trên trán nổi đầy gân xanh, đã đăng lên báo rồi sao?
Trưởng Căn bước vào đưa roi qua, Tống lão gia cầm roi rồi chỉ vào Tống Thư Ngạn: "Mày từ nhỏ đã thông minh và hiếu học. Con cháu xuất sắc nhất, đứa nào bị ăn đòn, riêng mày không có! Tao nghĩ mày là con cháu ưu tú nhất trong nhà họ Tống, trò giỏi hơn thầy, không nghĩ tới mày có một mặt như vậy, ngỗ nghịch bất hiếu!"
Dứt lời, Tống lão gia lấy roi quất lên người Tống Thư Ngạn, Tống Thư Ngạn chịu đựng đau đớn trên người: "Cô ấy cũng không hề yếu đuối như hai người nghĩ, cô ấy cũng đã sắp xếp ổn định cuộc sống ở Thượng Hải."
Tống Thư Ngạn quỳ gối di chuyển lên phía trước, cầm lấy lá thư trên bàn, hai tay đưa cho cha mẹ: "Đây là thư cô ấy viết cho cha, cha cứ đọc thì biết."
Ông Tống dừng roi, Đại thái thái cầm lấy bức thư mở ra, mở đầu đã thay đổi xưng hô, gọi hai người bọn họ là "bác trai và bác gái".
Đại thái thái đọc một đoạn, ngẩng đầu lên: "Cho nên Nhã Vận đã tới Thượng Hải, con chưa từng đón con bé?"
"Vừa rồi con phải đi tới Vũ Hán nên đã sắp xếp để Phó Gia Thụ đến đón cô ấy."
"Phó Gia Thụ? Con nhờ người khác tới đón vợ của mình ư?" Đại thái thái tiếp tục đọc: "Con sắp xếp cho cô ấy ở lại trong khách sạn mà không phải là về nhà?"
"Đúng vậy, con không ở nhà, cũng không có người thu xếp cho cô ấy, vậy để cô ấy sống ở Vân Hải trước đã. Nhà chúng ta cũng có cổ phần ở Vân Hải, hơn nữa nhà họ Phó cũng chiếm cổ phần lớn, cho nên ở đó hay ở nhà cũng không có gì khác nhau, hơn nữa đoạn đường đó phồn hoa nhất, đi ra ngoài dạo phố cũng rất tiện, so với ở nhà cũng thoải mái hơn chút." Những lời này anh ấy đã chuẩn bị từ rất lâu, cho nên khi nói ra cũng rất tự nhiên có thứ tự trước sau.
Những gì mà Đại thái thái nghe được trong lời nói có lý của con trai chính là một cô gái nhỏ xa nhà, một mình đi tới Thượng Hải, ở một nơi xa lạ, con trai mình lại vứt người ta ở trong khách sạn không quan tâm.
Khi Tống lão gia nghe thấy con trai mình ngay cả mặt mũi đối phương cũng không thèm nhìn đã đưa thẳng Nhã Vận tới khách sạn, cũng không hề khách khí tiếp tục đánh, chiếc roi kia lại quất lên người Tống Thư Ngạn.
DTV
Đại thái thái nhìn bức thư mà Nhã Vận viết, nét chữ của cô rất đẹp, nói mình vào khách sạn, biết phải đối mặt với sự thật, cũng không muốn tiếp tục miễn cưỡng.
Cô cũng đồng ý với suy nghĩ của Tống Thư Ngạn, nếu thực sự không muốn, vậy hà cớ gì phải cưỡng ép trói buộc lấy nhau?
Cô nói rằng mình đã mang tiền hồi môn của mẹ mua một căn nhà ở Thượng Hải để ở, với sự giúp đỡ của Phó Gia Thụ, cô cũng đã tìm được một người hầu và mọi thứ đều ổn.
Cuối cùng, cô cảm ơn tình cảm to lớn của hai người dành cho mình, chuyện đã đến nước này, cô mong mọi người có thể bình thản đón nhận kết quả.
Nhìn thấy lão gia đánh con trai mình, con trai thở hổn hển vì đau đớn, Đại thái thái đau lòng, bà thấy trong thư Nhã Vận không hề oán giận, nhưng cô viết ra những điều này khiến Đại thái thái nghĩ lại mà thấy sợ, giờ bà ấy đã chắc chắn Nhã Vận vẫn ổn, có thể yên tâm, nếu như ... Nếu Nhã Vận không suy nghĩ thoáng như vậy, gặp phải tất cả những chuyện này, nếu bà ấy một thân một mình tới Thượng Hải, thì làm sao trong lòng không có khúc mắc cho được?
Bà ấy đặt bức thư xuống, Tống lão gia dừng roi, lập tức đọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-157.html.]
Thấy mẹ đọc xong bức thư, Tống Thư Ngạn nói với mẹ: "Mẹ đừng lo lắng, hiện tại cô ấy đã ổn rồi."
Đại thái thái biết đây có là khi mẹ Nhã Vận qua đời, đối mặt với gió sương rèn luyện ra được, vì vậy mới không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng tất cả chuyện này có liên quan gì tới con trai bà ấy đây?
Năm đó, khi gả vào nhà họ Tống, bà ấy phải đối mặt với một người đàn ông mà mình không muốn, bà ấy tự dặn lòng mình phải nhẫn nhịn chờ đợi. Bản thân phải đợi rất lâu người đàn ông miễn cưỡng đồng ý ở bên mình. Đêm đó người đàn ông vô cùng gượng ép, còn bà ấy thì rất đau đớn, bà ấy chỉ có thể tự nhủ có con rồi sẽ không sao.
Trong những ngày đó, nửa đêm nằm mơ đều phải bật dậy, mờ mịt không biết phải làm sao, ban ngày ép mình phải trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Tống đêm một mình khóc ướt gối, khi đó bà ấy mới mười tám tuổi. Cuối cùng bà ấy cũng có thai, cầu xin Bồ Tát phù hộ, trong bụng có một bé trai, chỉ cần bà ấy sinh được cháu trai trưởng cho nhà họ Tống, sau này cha mẹ chồng cũng sẽ không gây khó dễ cho bà ấy nữa. Rốt cuộc thì Bồ Tát cũng nghe thấy lời nguyện cầu của bà ấy, ban tặng một đứa bé trai to béo.
Sau khi có con trai, bà ấy như có phương hướng và dũng khí để sống, từ đó dốc lòng nuôi nấng con trai, mà con trai bà cũng rất ngoan, rất có chí tiến thủ, luôn học giỏi. Con trai do Nhị di thái sinh ra không có cách nào so với con trai của bà ấy.
Con trai mình được ra nước ngoài du học, viết thư gửi về nói mình không muốn cuộc hôn nhân ép buộc này, bà ấy cũng từng hơi do dự, cũng từng nghĩ tới chuyện từ hôn.
Chỉ là lão gia không đồng ý, ông ấy nói làm người phải có chữ tín, không thể bởi vì chuyện nhà Tần suy tàn mà hối hận.
Sau này khi đến Hồ Châu, thân gia thái thái mới nói thật với bà ấy, làm sao bà ấy có thể từ chối yêu cầu của một người phụ nữ tội nghiệp sắp không thể bảo vệ được con gái mình? Trước giường bệnh, bà ấy đã đồng ý với người đó: "Tôi sẽ bảo vệ Nhã Vận như con gái."
Giờ nghĩ lại, bà ấy cũng không biết bản thân phải làm như thế nào mới đúng? Nhưng ít nhất, để Nhã Vận đến Thượng Hải là sai, nếu bà ấy không để Nhã Vận đến Thượng Hải, cho dù ly hôn, ít nhất bà ấy vẫn ở bên cạnh con bé còn có thể đi cùng đứa nhỏ này.
Bây giờ bà ấy để Nhã Vận một mình đối mặt với chuyện như vậy.
Nghĩ đến đây, Đại thái thái tự trách mình vô cùng, ra tay định đánh con trai, đứa con trai là miếng thịt rơi khỏi người bà ấy, được bà ấy nuôi nấng, bị cha đánh đòn, hơn nữa trên mặt vẫn còn dấu tay của cha, sao bà ấy nỡ đây?
Nhìn mẹ mình rơm rớm nước mắt, Tống Thư Ngạn không chịu nổi việc mẹ mình mới bốn mươi tuổi mà hai bên thái dương đã điểm bạc. Phó thái thái lớn hơn mẹ anh ấy vài tuổi nhưng lại chăm sóc bản thân rất tốt, trông rất phúc hậu. Vừa rồi anh ấy bị cha đánh ngã xuống đất, bản thân không tình nguyện quỳ xuống, nhưng giờ phút này trong lòng anh ấy cam tâm tình nguyện, ngẩng đầu lên nhìn Đại thái thái: "Mẹ, tất cả lỗi lầm đều là lỗi của con, xin mẹ hãy trách phạt con."
Đại thái thái cúi đầu, nước mắt tuôn rơi, giơ tay tát vào mặt chính mình.
Nhìn thấy hành động của Đại thái thái, hai cha con đều sững sờ, Tống Thư Ngạn ôm lấy chân mẹ: "Đều là lỗi của con trai, mẹ đừng làm như vậy."
"Con nói đúng, là lỗi của mẹ, mẹ mới là người không hiểu chuyện, là mẹ ép con phải lấy con bé, chính nguyện vọng của mẹ đã khiến nó phải tới Thượng Hải." Đại thái thái ngồi xuống nước mắt không ngừng rơi xuống.
Bà ấy không tin những gì Nhã Vận nói trong thư, bản thân đã từng trải qua, đó là khi mình mới kết hôn, chồng thì lạnh nhạt với mình, hàng đêm đều khóc ướt hết gối, thậm chí lúc quay về nhà mẹ đẻ bà ấy cũng chưa bao giờ lộ ra một chút bất mãn, có gì khổ sở cũng đều giấu ở trong lòng.
Đại thái thái cúi đầu hỏi Tống Thư Ngạn: "Nó vì con có thể chấp nhận mình, ngay cả một người hầu cũng không đưa theo, còn con thì sao? Con để con bé một mình trong khách sạn như vậy. Còn mình qua lại cùng với cô gái khác khiến dư luận xôn xao, con có nghĩ tới, nhiều ngày như vậy, con bảo con bé vượt qua thế nào đây? Con không sợ nếu bản thân thật sự không muốn, có thể đưa nó tới chỗ mẹ, vì sao lại để cho con bé một thân một mình ở bên ngoài nhiều ngày như vậy?"