Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 158
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:51:57
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc dù tối qua, Tống lão gia đã nói với Đại thái thái rằng Nhã Vận sẽ không sao, nhưng bà ấy làm sao có thể yên tâm? Ngoài ra, mấy năm nay bà ấy mắc chứng mất ngủ, trong lòng luôn lo lắng bồn chồn nên càng khó ngủ. Bây giờ lại bị kích động bởi chuyện như vậy, đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm, không chống đỡ được nữa, từ từ ngã xuống.
Điều này khiến hai cha con vô cùng lo lắng, Tống lão gia đỡ Đại thái thái: "Bà làm sao vậy?"
Đại thái thái đẩy ông Tống ra, chống hai tay lên bàn: "Tôi không sao!"
A Phương định chạy đến đỡ thái thái, Tống lão gia đã ôm lấy bà ấy, sau khi bế bà ấy lên, lúc này ông ấy mới nhận ra, người vợ thường quán xuyến mọi việc trong nhà còn nhẹ hơn bất kỳ thê thiếp nào của mình.
Ông ấy bế Đại thái thái vào phòng, đặt lên giường, ngồi ở mép giường nhìn người vợ xanh xao, đầu lấm tấm những giọt mồ hôi.
A Phương cầm khăn đến lau mồ hôi cho thái thái, nhưng khăn lại bị lão gia lấy mất, ông Tống lau mồ hôi trên đầu đại thái thái: "Minh Ngọc, Minh Ngọc..."
Tống Thư Ngạn vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chuẩn sẵn tinh thần sẽ bị cha mẹ đánh mắng, nhưng không ngờ chuyện này lại xảy ra, mẹ anh sẽ tức giận đến suýt ngất.
Mặc kệ đúng hay sai, khiến mẹ thành ra như vậy anh ấy là người con bất hiếu, anh ấy quỳ ở chân giường, miệng gọi "mẹ", nói: "Mẹ ơi, mẹ đừng làm con sợ, đều là lỗi của con, đều là con sai, cầu xin mẹ!"
Đại thái thái vốn đã đau đầu không chịu nổi, con trai lại nói những chuyện này, càng làm cho bà ấy cảm thấy khó chịu, nói những chuyện này liệu có thể thay đổi được gì không? Nhã Vận có thể không phải chịu đựng nhiều ngày đêm như vậy không? Khi bà ấy nhắm mắt lại, khi mới kết hôn, nhìn thấy tân lang đẹp trai như vậy, bản thân vui mừng khôn xiết, rồi sau lại bị đối phương lạnh nhạt, trong lòng bà ấy không ngừng tự trách bản thân đã làm sai chuyện gì mà người đàn ông này lại không thích mình. Bản thân tràn ngập lo sợ bất an, cái cảm giác trong lòng tràn đầy chờ mong, thâm chí tới mức trái tim nguội lạnh, buộc mình phải chấp nhận rằng từ nay về sau sẽ chỉ còn lại Đại thái thái của nhà họ Tống, không còn là Chu Minh Ngọc - cô con gái được nuông chiều. Chuyện này vậy mà đã hơn hai mươi bốn năm.
Tống lão gia đặt tay lên mu bàn tay vợ mình, tay bà ấy gầy guộc không thể so sánh với thê thiếp của ông ấy, Tống lão gia nhất thời cảm xúc lẫn lộn, nhẹ nhàng nói: "Minh Ngọc, không sao đâu, Nhã Vận cũng có nói trong thư con bé không sao."
Đại thái thái nhắm mắt rút tay về: "Các người đều đi ra ngoài, để cho tôi yên tĩnh."
A Phương đi tới: "Lão gia, thiếu gia để cho thái thái yên tĩnh một lúc."
"Đã gọi bác sĩ chưa?"
"Đã sai người đi gọi."
Hai cha con rời khỏi phòng của Đại thái thái đi vào nhà chính, Tống lão gia ngồi trên ghế, Tống Thư Ngạn đang đứng. Ông ấy lại nhìn về phía phòng ngủ, trong lòng rối bời. Ông ấy cũng không hiểu nổi, tại sao vợ mình lại như thế này?
Dù thế nào đi nữa, tất cả những chuyện này đều do đứa con trai này gây ra, Tống lão gia tức giận nhìn con trai: "Con xem con đã làm gì kìa!"
Tống Thư Ngạn đã chuẩn bị quá nhiều lời để thuyết phục cha mẹ, nhưng khi nhìn thấy mẹ ngã xuống, bản thân lại không nói được điều gì. Nếu anh ấy biết mẹ mình sẽ như vậy, anh ấy ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-158.html.]
Anh ấy có thể làm gì? Anh ấy có thể từ bỏ Tần Du và không ly hôn không?
Bác sĩ Hoàng đeo hộp thuốc sau lưng nhanh chóng bước vào, lên tiếng chào hỏi Tống lão gia, sau đó đi vào trong phòng ngủ. Sau khi xem mạch, bác sĩ Hoàng cất chiếc gối bắt mạch: "Đại thái thái, vẫn là do bà suy nghĩ quá nhiều, bản thân bà không thông suốt, uống bao nhiêu thuốc cũng đều vô dụng."
Đại thái thái dựa vào gối: "Bác sĩ Hoàng, ông nói như vậy, có nghĩa là tôi không có chuyện gì, cứ như vậy đi! Tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi."
"Bà có thể nhìn ra, nghỉ ngơi một chút thật sự sẽ khá hơn. Bà không thông suốt, chỉ sợ phải..." Bác sĩ Hoàng bất đắc dĩ thở dài.
Đại thái thái nở nụ cười ôn hòa: "Tôi hiểu rồi."
Hiểu là hiểu, hóa giải phiền muộn chung quy vẫn không thể làm được. Bác sĩ Hoàng đưa cho A Phương đơn thuốc làm dịu thần kinh và giúp ngủ ngon, làm dịu gan và giảm trầm cảm, đồng thời nhờ A Phương đi lấy thuốc cho Đại thái thái uống.
DTV
Hai cha con nhà họ Tống tiễn bác sĩ Hoàng ra ngoài, bác sĩ Hoàng từ biệt Tống lão gia, sau khi cân nhắc rất nhiều mới quyết định nói vài câu: "Lão gia, thái thái không hề mắc bệnh nặng, nhưng bởi vì bà ấy suy nghĩ quá nhiều, sớm già, ông cũng biết? Phụ nữ ba mươi lăm tuổi chưa tới thời kỳ mãn kinh của phụ nữ bình thường, lúc này mới ngoài bốn mươi, ông không cần tôi nói chỉ cần nhìn tóc cùng nếp nhăn trên mặt của bà ấy sẽ biết, cứ thế này mãi, chỉ sợ phải..."
"Có biện pháp điều trị không?" Tống Thư Ngạn lo lắng.
"Bà ấy muốn cái gì? Không hy vọng điều gì? Đơn giản chỉ muốn có được đứa cháu ẵm bồng?" Bác sĩ Hoàng nhìn về phía Tống Thư Ngạn hai má sưng đỏ, sau đó chắp tay hướng về phía ông Tống: "Tạm biệt."
Bác sĩ Hoàng vừa rời đi, Tống lão gia giống như được bác sĩ Hoàng cho uống m.á.u gà, mũi tên lên dây. Nghe được những lời thái thái nói hôm qua, ông ấy bỗng cảm thấy áp lực tâm lý, giờ đã nghĩ thông bèn quát lớn: "Mẹ con cũng không có việc mong chờ gì nhiều, cũng chỉ hy vọng có được đứa cháu ẵm bồng, con thì sao?"
Rõ ràng là mẹ không còn hy vọng nên đã dồn hết tâm trí của mình vào chuyện con cháu, Tống Thư Ngạn cảm thấy có lỗi cũng đi theo vào.
Hai cha con trở lại chính viện của đại thái thái, đi vào phòng của Đại thái thái, Đại thái thái dựa vào gối, A Phương cùng bà ấy nói chuyện.
Ông Tống bước tới kêu A Phương đứng dậy, ngồi xuống mép giường nhìn người vợ già nua nhăn nheo. Rõ ràng ông ấy lớn hơn bà hai tuổi, nhưng bây giờ nhìn bà già hơn mình rất nhiều tuổi.
Năm đó chưa từng để ý tới, giờ phút này nghĩ lại, nếu như bà ấy không hề xinh đẹp thì sao có thể sinh ra một đứa con đẹp trai như vậy? Trong ký ức của ông ấy khi vợ mình còn trẻ, mỗi khi ngẩng đầu nhìn mình, sẽ đỏ mặt xấu hổ, dung mạo tươi tắn dịu dàng đó từ lâu đã thay đổi thành bộ dạng như ngày nay theo thời gian, nhất thời khiến ông ấy cảm thấy áy náy.
Tống lão gia nhẹ nhàng an ủi: "Bà cũng đừng buồn! Nhã Vận trong thư đã nói con bé không sao. Vì hai đứa trẻ đã ly hôn đã đăng báo nên cũng hết cách. Chuyện tiếp theo chúng ta nên làm thế nào, cha mẹ Nhã Vận cũng không ở đây, một cô gái nhỏ có gia đình lại ở Thượng Hải, Thư Ngạn đã làm tổn thương con bé rất nhiều, chắc chắn con bé cũng không muốn chấp nhận sự chăm sóc của Thư Ngạn. Như vậy đi, hai ngày nữa tôi sẽ tới Thượng Hải, tới gặp nó, xem nó có thiếu cái gì, tình hình gần đây thế nào, được không? Nếu không được, tôi sẽ đưa con bé về và làm như chúng ta đã bàn. Bà coi con bé như con gái của mình, chúng ta thay nó tìm một mối hôn sự tốt, một người đàn ông biết suy nghĩ, được không?"
Nghe vậy, Tống Thư Ngạn cảm thấy nhẹ nhõm một chút, hóa ra cha mẹ anh ấy đã cân nhắc đến sự sắp xếp của Tần thị, đây là điều tốt nhất. Nếu đã như vậy, vì sao mẹ lại thành ra như thế?
Đại thái thái nghiêng đầu nhìn Tống lão gia, trong mắt hiện lên nghi hoặc, nói: "Tôi cũng muốn đi Thượng Hải, phải tận mắt nhìn thấy con bé, tôi mới yên tâm."
"Được, được! Cùng nhau đi, cùng nhau đi." Có thể nói ra yêu cầu của bản thân cũng tốt, ông Tống đồng ý, bác sĩ Hoàng cũng nói bà ấy suy nghĩ nhiều, nếu để bà ấy ở nhà một mình chỉ sợ sẽ lại càng suy nghĩ lung tung, không bằng cứ để bà ấy tới tận mắt nhìn thấy Nhã Vận.