Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:51:59
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cha mẹ anh ấy đến Thượng Hải để giải quyết chuyện này quả thật không có gì tốt hơn, Tống Thư Ngạn nhớ lại những gì Phó Gia Thụ đã nói, anh ấy nói: "Tần thị... Nhã Vận nói với Phó Gia Thụ rằng cô ấy có một người hầu chăm sóc mình rất tốt. Khi cô ấy ra ngoài không mang theo người này, giờ cô ấy đã có chỗ ở, để con đưa người nọ đến Thượng Hải trước."
Nghe vậy, Tống lão gia sửng sốt, Đại thái thái nhìn về phía ông ấy: "Việc này hai cha con các người đi ra ngoài bàn bạc xem làm như thế nào! Để tôi nghỉ ngơi trước."
Chuyện này còn phải bàn bạc gì nữa? Tống Thư Ngạn khó hiểu, nhưng thấy mẹ mình đã nằm xuống nhắm mắt lại như muốn ngủ.
Hai người bước ra khỏi phòng đến nhà chính, Tống Thư Ngạn thu dọn đồ đạc trên bàn, mở miệng muốn hỏi chuyện về người hầu này.
Tống lão gia ngồi xuống ghế cầm con d.a.o vàng, giành lên tiếng trước: "Cha hỏi con, có tin đồn con ham mê nữ sắc hả? Vì một người phụ nữ, mà con đã đặt hàng máy in của nhà máy với một số lượng lớn cho một gia đình không xác định, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Cha, thứ đó có tính cạnh tranh hay không còn tùy thuộc vào sản phẩm, trong thư con đã nói với cha rồi..."
Những lời này đã được ghi rõ ràng trong bức thư mang về lần trước. Khi nói đến việc làm ăn, Tống Thư Ngạn ngẩng cao đầu và tràn đầy tự tin:
"Vì để kiểm tra Kiều Hi có thực sự có năng lực không? Con đã giới thiệu anh ấy với nhà máy Hưng Hoa và nhờ anh ấy giải quyết các vấn đề kỹ thuật cho nhà máy Hưng Hoa. Cha đoán xem kết quả cuối cùng là gì?"
"Như thế nào?"
"Dường như vấn đề của nhà máy Hưng Hoa đã được giải quyết, bác Phó còn quyết định bỏ vốn đầu tư cùng với Kiều Hi..." Tống Thư Ngạn nói về sự hợp tác giữa nhà máy Hưng Hoa và Kiều Hi, cũng như quan điểm và cách làm của ông Phó về vấn đề này.
Ông Tống và ông Phó luôn là người quen cũ, nghe thái độ của ông Phó, ông ấy suy nghĩ một lúc: "Những gì Trần Hoa Bình nói về con thì sao? Tại sao con lại để một người phụ nữ vào nhà máy Hải Đông để chỉ trỏ?"
"Cha, đá từ những ngọn núi khác có thể được sử dụng để chế tạo ngọc. Nhà máy của chúng ta có vẻ bận rộn, nhưng bên trong có rất nhiều nhược điểm. Tần tiểu thư có thể nhìn thấy vấn đề trong nháy mắt, dưới sự gợi ý của cô ấy, con đã tổ chức và thiết lập một đội cải tiến. Ngay tại chỗ bắt tay vào làm..." Tống Thư Ngạn lúc này rất bình tĩnh, lấy bản thảo của Tần Du ra lật vài tờ: "Cha xem, đây là sơ đồ xử lý hàng hóa trong xưởng len của chúng ta do Tần Du vẽ, cha xem có phải nó rất hỗn loạn đúng không?"
Tống lão gia vừa xem bản thảo này, vừa lắng nghe lời giải thích của Tống Thư Ngạn, ông ấy đã làm việc trong xưởng kéo sợi nhiều năm nên đương nhiên quen thuộc với mọi mắt xích, biết rằng có vấn đề, tất cả đều liên quan đến năng lượng. Nhưng nằm trong tay ông ấy cũng không phải chuyện làm ăn của một nhà máy, cũng sẽ không vì chút chi tiết nhỏ mà tốn nhiều tâm tư sửa nó.
Tống lão gia vừa nhìn đã phát hiện ra, lập tức có phản ứng, hai cha con đang mải thảo luận, Tống lão giả hỏi: "Vị Tần tiểu thư đưa ra những đề xuất này?"
"Đúng vậy. Đây là đề xuất của cô ấy, tất nhiên, con biết cô ấy đưa ra đề xuất này ban đầu xuất phát từ việc chúng ta sử dụng rất nhiều lao động trẻ em. Cô ấy hy vọng cải thiện điều kiện sống và làm việc của lao động trẻ em, có lẽ vì xuất phát từ lòng tốt."
Về chuyện lao động trẻ em, có nơi nào không sử dụng lao động trẻ em? Tuy nhiên, trong một lần trò chuyện với Phó Đức Khanh, Phó Đức Khanh đã từng nói với ông ấy rằng sử dụng lao động trẻ em là một việc làm tổn hại đến đạo đức, bản thân ông ấy cũng nghĩ như vậy. Nhưng nhà máy Hải Đông là một nhà máy kéo sợi, không giống như của Phó Đức Khanh là một ngân hàng, bất động sản hoặc vận chuyển.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-159.html.]
Những công nhân trong nhà máy kéo sợi phải rất vất vả mới kiếm được tiền. Giống như nhà máy quay tơ, những lao động trẻ em bé nhất trong đó mới sáu hoặc bảy tuổi, phải còn nước đun sôi để nấu kén, bên trong đó có rất nhiều đứa trẻ bị bỏng, cũng không phải bỏ là bỏ được?
Nhìn chung, việc sử dụng lao động trẻ em của Hải Đông có đãi ngộ tương đối cao trong toàn ngành, nhưng bây giờ nghe con trai ông nói, thật ra đó cũng là một cách.
Tống lão gia là một chuyên gia quản lý xưởng kéo sợi, thực tế ông ấy biết rất nhiều vấn đề nhưng do nhiều nguyên nhân mà ông ấy vẫn chưa thay đổi hoàn toàn được. Hiện giờ nghe con trai nói như vậy, nghe xong thật ra vẫn có thể xử lý được bảy tám phần của vấn đề, hơn nữa đều có cách. Mặc dù xử lý vấn đề lao động trẻ em theo cách này sẽ tốn một khoản tiền, nhưng có thể coi như tích đức cho nhà họ Tống.
Tất cả những điều này hoàn toàn khác với những gì Trần Hoa Bình đã nói trong bức thư gửi tới, điều này không phải là vô nghĩa, hoàn toàn đúng đắn.
Tai nghe mắt thấy mới là thật, mặc dù những gì con trai nói rất có lý, nhưng Tống lão gia nghĩ nên tự mình đi xem, ông ấy lại hỏi: "Hình như con đã nhờ Tần tiểu thư giúp con giải quyết vấn đề. Vậy tại sao báo lại nói con đang theo đuổi Tần tiểu thư?"
"Quả thật con đang theo đuổi Tần tiểu thư. Tần tiểu thư là một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, con rất hâm mộ cô ấy."
"Cho nên con mới ly hôn với Nhã Vận, vì muốn cưới cô ấy?" Ông Tống hỏi anh ấy.
"Giữa hai người không cần thiết có quan hệ gì. Cô ấy vẫn chưa đồng ý với việc con theo đuổi. Con ly hôn với Tần thị là vì con luôn phản đối cuộc hôn nhân sắp đặt này, chỉ vậy thôi."
Ông Tống trầm tư một lát: "Nếu đã như vậy, cha sẽ cùng con đến Thượng Hải gặp vị Tần tiểu thư này. Cha cũng rất ngạc nhiên, không biết đối phương là người phụ nữ như thế nào, có thể có nhiều đề xuất hay như vậy."
"Nếu cha nhìn thấy Tần tiểu thư, cũng sẽ kinh ngạc về tài năng của cô ấy giống như con." Tống Thư Ngạn lại lấy ra một tờ báo khác: "Cô ấy cũng tham gia rất nhiều bài học thuật, khi cha nghi ngờ con bị nữ sắc làm cho mất trí, cha xem bác Phó đã làm như thế nào."
Ông Tống đọc bài báo, Tống Thư Ngạn nói: "Cha, cha cho rằng bác Phó sẽ tùy tiện vì một cô gái nhỏ mà đắc tội với Nhị công tử Hồ? Một người phụ nữ xinh đẹp và không có đầu óc, ngay cả khi con vì cô ấy mà chi ra một trăm đơn đặt hàng, liệu có đủ cho Minh Thái đối xử với cô ấy giống như một nhân viên người Anh?"
Ông Tống ngẩng đầu nhìn Tống Thư Ngạn, Tống Thư Ngạn khẽ mỉm cười: "Đó là bởi vì cô ấy đã đề xuất một ý tưởng táo bạo trong cuộc họp quản lý."
"Ý tưởng gì?"
Với mối quan hệ thân thiết giữa Hải Đông và Minh Thái, Tống Thư Ngạn đang định quay lại thuyết phục cha mẹ rằng việc Tần Du thăng chức lên vị trí này trong thời gian ngắn nhất định phải có công lớn, hơn nữa anh ấy đã hỏi rõ ràng. Bây giờ anh ấy kể lại hết những chuyện này cho cha mình nghe.
Tống lão gia là một người dày dặn kinh nghiệm trên thương trường, con trai vừa nói ra lời này, ông ấy đã biết lợi ích của ý tưởng này: "Không phải là một bao gạo rỗng sao?"
"Đúng vậy!" Tống Thư Ngạn biết mình hiểu rõ cha: "Cha mẹ người ta đang giúp con trai theo đuổi người phụ nữ tài giỏi, cha còn hỏi con có phải hay không bị sắc đẹp mê hoặc? Có phải rất buồn cười hay không?"