Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:25:27
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tam di thái ở đây à? Tống lão gia nhớ đến lần đầu gặp mặt, hai người họ không nói chuyện với nhau, sao bây giờ lại đột nhiên thân thiết như vậy? Khi hai người họ ở cùng nhau, Tống lão gia cũng không muốn tiếp tục đi vào, trực tiếp quay người định rời đi.
Ông ấy lại nghe thấy giọng nói khe khẽ của Ngũ di thái: "Em đau khổ hay không, ai thèm quan tâm? Phía trên còn có hai người nữa, vì có thể giữ chân lão gia, bản thân đã dùng hết thủ đoạn, đưa người hầu của mình tới chỗ lão gia, hiện tại lão gia đã có con nhóc kia rồi, còn để ý tới em nữa sao?"
Không để ý thì ông ấy đã đến Thượng Hải và Thanh Đảo từ lâu, cơ thể này của cô ấy cũng không có cách nào hầu hạ ông ấy. Không phải ngày nào ông ấy cũng tới phòng của cô ấy đấy thôi? Vì sao lại nói như vậy?
"Em năm, em mới tới, chắc sẽ nghĩ Tiểu Lục là người hầu của Đại thái thái, em nhất định không biết được chuyện khác nhỉ?"
"Chị ba, còn có chuyện gì?"
"Tiểu Lục cũng không phải là người hầu của Đại thái thái đâu."
"Đó là của ai?"
"Chính là người hầu đi theo người vợ vừa mới ly hôn của Đại thiếu gia."
"A? Đại thái thái cũng đúng là không biết xấu hổ? Vì không muốn lão gia cưng chiều một mình em, lại đi đẩy người hầu của con dâu ra?"
Tam di thái hừ lạnh một tiếng: "Thế mới bảo! Trong cái nhà này ai là đèn cạn dầu? Người hầu này cũng rất thông minh, biết tiểu thư nhà mình bị Đại thiếu gia hắt hủi, mắt thấy không trèo lên được giường của Đại thiếu gia bèn quay sang ôm lấy đùi của lão gia."
"Tội nghiệp cho Đại thiếu phu nhân bị ly hôn, người hầu còn bị lão gia lấy mất." Ngũ di thái không nhịn được thở dài mang theo tâm trạng vui sướng xem kịch hay.
"Một người hầu còn có người cần. Chỉ có cô ta là không ai cần, còn nói chị cái gì mà chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc? Cô ta được đưa tới tận cửa, Đại thiếu gia cũng có cần đâu! Thậm chí cô ta còn chẳng có cơ hội để cười nữa cơ!" Tam di thái đắc ý nói ra những lời bà ấy canh cánh mãi trong lòng.
"Đúng vậy! Chị ba, chị có ba đứa con trai, cô ta có cái gì đâu? Cái gì cũng không có!"
Nghe Ngũ di thái và Tam di thái nói xấu sau lưng Nhã Vận, Tống lão gia tức giận đến mức quay đầu bỏ đi. Có lẽ ông ấy mắt mù mới có thể để mắt tới hai người phụ nữ này!
Đi qua một con đường nhỏ, chính là sân của Nhị di thái, khi Nhị di thái ở cùng ông ấy, Minh Ngọc đang mang thai, bà ấy đã thay ông thu xếp cưới mấy người vợ bé này. Khi đó trong lòng ông ấy Nhị di thái mới là người cưới vợ bé dựa theo sở thích của ông ấy, mà ông ấy đối xử với bà ấy tốt hơn Minh Ngọc rất nhiều. Nhưng bà ấy cũng là một người hiểu chuyện, bao năm qua luôn tôn trọng Minh Ngọc.
Thư Ngạn thông minh, trầm ổn, có khả năng làm nên việc lớn, tuy tư chất của Thư Hoa hơi kém, nhưng lão gia có nhiều ruộng vườn, còn có nhiều mặt tiền cửa hiệu, đương nhiên cũng muốn có người trông nom. Hai đứa con trai trưởng thành tự biết lo liệu, nước sông không phạm nước giếng, Tống lão gia luôn thầm vui mừng vì không có chuyện anh em trong nhà cãi vã đấu đá nhau giống như những nhà khác.
Nghĩ đến đây, Tống lão gia quyết định đi tới chỗ Nhị di thái, thật sự là áo không bằng mới, người không bằng cũ.
DTV
Viện của Nhị di thái được coi là lớn nhất trong nhà, dù sao Nhị thiếu gia cũng ở cùng Nhị di thái, ba gian nhà chái phía đông đều là của Nhị thiếu gia.
Kể từ khi Tam di thái có dáng người quyến rũ xuất hiện, Tống lão gia hoàn toàn không tới chỗ bà ấy nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-161.html.]
Nhị di thái ở đây vừa nghe tin tức, bọn người hầu đã nói xong với bà ấy về những tin tức mới mẻ vừa tung ra, biết Đại thiếu gia cùng Đại thiếu phu nhân ly hôn. Hơn nữa Đại thái thái tức tới mức ngất xỉu vì chuyện của Đại thiếu gia mà thầm vui mừng.
Con trai làm việc chăm chỉ như vậy, tài sản lớn nhất trong nhà không phải đều giao cho Đại thiếu gia à? Lão gia nhiều con trai như vậy, cũng chỉ coi Đại thiếu gia là con trai ruột, dựa vào đâu?
Bà ấy nghe thấy người hầu bên ngoài nói: "Nhị di thái, lão gia đến rồi!"
Bà ấy bước tới: "Lão gia!"
Người hầu xác nhận lão gia tới chỗ Nhị di thái, nhanh chóng đưa đồ ăn tới, Tống lão gia hỏi Nhị di thái: "Bà đã ăn chưa?"
"Ăn rồi."
"Ăn thêm với tôi một chút."
Người hầu bưng thức ăn lên, Tống lão gia ngồi xuống, Nhị di thái rót cho ông ấy một chén rượu, Tống lão gia uống một hơi cạn sạch, Nhị di thái gắp hai miếng cá phi lê bỏ vào trong bát của lão gia: "Lão gia, đừng uống rượu không, ăn chút đồ ăn lót dạ."
Mặc dù Nhị di thái không còn trẻ, nhưng ít nhất cũng khiến ông ấy cảm thấy đỡ phiền phức, không giống Ngũ di thái cùng Tam di thái, chỉ trỏ này nọ. Tống lão gia vừa mới bị Đại thái thái đuổi ra ngoài, trong lòng đang rất khó chịu. Tới chỗ Nhị di thái yên tĩnh ăn một bữa cơm, rất tốt, thật sự rất tốt.
"Nghe nói Đại thái thái bị bệnh?"
"Ừm, lo lắng nhiều quá. Có thể bà đã biết, lại bị chuyện ly hôn của Thư Ngạn và Nhã Vận kích thích, nhất thời không chịu nổi. Thư Ngạn cũng quá ngu ngốc, chuyện lớn như vậy cũng không thương lượng với chúng ta, trong khoảng thời gian ngắn tự mình đưa ra quyết định. Đứa nhỏ này đúng là không hiểu chuyện, đúng là chọc tôi tức chết." Tống lão gia bực bội uống một hết một chén rượu.
Nhị di thái đã ở nhà họ Tống hai mươi ba năm, từ khi vào nhà họ Tống, biết quan hệ giữa thiếu gia và thiếu phu nhân không tốt. Nhưng nhiều năm như vậy, thiếu gia đã trở thành lão gia, mặc dù quan hệ không tốt, thái thái vẫn là thái thái, bà ấy vẫn phải cung kính gọi một tiếng chị cả.
Nhiều năm như vậy, chỉ cần lão gia về nhà không phải ra ngoài xã giao, nhất định sẽ tới cùng ăn cơm với thái thái, Nhị di thái phân tích rất nhiều lần, rốt cuộc là vì sao? Sau này mới hiểu ra, ai bảo người ta không chịu thua kém sinh ra một đứa con ngoan, giờ đứa con trai này lại gây họa. Nhà họ Tống ưa sĩ diện như vậy, sao có thể ly hôn chứ?
Hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây, lão gia tức giận đến chỗ bà ấy ăn cơm, sao Đại thái thái lại ngờ nghệch nhường nào? Con trai không được, bà ấy còn lại gì chứ?
"Từ nhỏ Đại thiếu gia đã được nâng niu trong lòng bàn tay, mới dám bỏ trốn trong đêm tân hôn, còn dám ly hôn với Đại thiếu phu nhân. Không giống Thư Hoa, tuy rằng nó không đủ thông minh, nhưng lại rất thành thật!"
Tống lão gia hy vọng Nhị di thái ôn nhu biết điều có thể khuyên giải an ủi mình vài câu, khiến ông ấy tìm lại chút sĩ diện. Nhưng lúc này, Nhị di thái lại dẫm lên Thư Ngạn khen ngợi Thư Hoa, Thư Hoa là người có tư chất thế nào, ông ấy còn không biết sao?
Nhị di thái vẫn tiếp tục nói: "Lão gia, mấy năm nay Thư Hoa thành thật, biết hoàn thành trách nhiệm, tình cảm của nó với vợ cũng tốt, lão gia nói nó đi hướng đông nó sẽ không dám đi hướng tây. Cả ngày trông coi ruộng vườn ở Ninh Ba cũng không có triển vọng gì lớn, thật ra Thư Hoa cũng không ngốc chút nào, bình thường nó đối với Đại thái thái còn tốt hơn với tôi, nhưng dù sao nó cũng không phải do bà ấy sinh ra. Từ nhỏ, Đại thái thái cũng không quan tâm nhiều đến việc học của nó, cũng không dạy dỗ nó cẩn thận như Đại thiếu gia. Chỉ cần ông đưa nó tới Thượng Hải ở bên cạnh ông một khoảng thời gian sẽ biết. Đứa trẻ này thông minh, có năng lực lại rất nghe lời."
Nghe vậy, Tống lão gia đặt đũa xuống, nhìn về phía Nhị di thái: "Đại thái thái không lo lắng cho Thư Hoa à?"
Thấy lão gia có vẻ không vui, Nhị di thái lập tức nói: "Cũng không trách được Đại thái thái, dù sao cũng không phải từ trong bụng bà ấy mà ra, sao có thể yêu cầu bà ấy đối xử bình đẳng được?"