Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 162
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:25:29
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Bà cũng biết, nó không phải từ trong bụng bà ấy sinh ra? Nuôi con mà chẳng dạy dỗ cũng là lỗi của người cha, nó là con của bà hay là con của bà ấy? Thư Ngạn làm việc không đúng cũng là lỗi của tôi. Nếu Thư Hoa không được dạy dỗ tốt, cũng đều là lỗi của người làm cha này, Đại thái thái làm chuyện gì sai? Bà ấy có để hai mẹ con bà thiếu ăn thiếu mặc không?"
Tống lão gia nổi giận, nghĩ đến vừa rồi Tam di thái cùng Ngũ di thái xúm lại chê cười Nhã Vận, Nhị di thái cũng nhân cơ hội này quanh co lòng vòng ám chỉ vợ cả, chính mình lại kéo một đống rắc rối này làm vợ cả nhọc lòng.
Tống lão gia quay người đi ra ngoài, Nhị di thái chạy đuổi theo, lão gia đã ra khỏi cửa viện, bà ấy hận bản thân quá nóng vội.
Bấy giờ Tống lão gia không có nơi nào để đi bèn tới chỗ Tứ di thái, vừa đi tới chỗ viện của Tứ di thái, đã trông thấy bà ta cầm chổi lông gà đánh cô con gái ba tuổi: "Nuôi mày chỉ tổ tốn tiền, lúc nào cũng chỉ biết khóc!"
Tống lão gia bước nhanh vào, kéo đứa nhỏ ra sau lưng mình hỏi: "Bà làm gì vậy?"
Tứ di thái không ngờ lão gia lại tới, từ khi lão gia cưới Ngũ di thái về, nhiều nhất cũng chỉ tới đây nhìn xem một lúc hỏi han hai câu. Bà ta vốn là người hầu của Tam di thái, khó khăn lắm mới mang thai trở thành Tư di thái, đâu ngờ mới đó đã vài năm, lão gia để bà ta ở bên cạnh, nhưng ngày ngày bà ta đều lo lắng, sợ đứa nhỏ trong bụng mình không phải con trai. Nhưng nếu đứa nhỏ là con trai thì thế nào, sợ là lão gia cũng sẽ không để trong mắt.
Con gái còn nhỏ ngây thơ chưa biết gì, không chịu ăn, ăn cơm xong cũng không chịu ngủ trưa, vốn dĩ trong lòng bồn chồn không yên, bà ta rất tức giận cầm chổi lông gà lên đánh con bé.
Không ngờ khi lão gia lại bước vào, Tứ di thái đứng dậy, trên tay cầm cây chổi lông gà nhìn lão gia đang ôm con gái mình.
Tống lão gia muốn làm một người cha hiền từ dỗ dành con gái, không ngờ đứa trẻ còn nhỏ, đã lâu không gặp coi ông ấy như người xa lạ, càng khóc to hơn, giang rộng vòng tay: "Con muốn mẹ... Mẹ ơi..."
Đứa trẻ khóc lóc thảm thiết không nể mặt Tống lão gia, Tống lão gia đành miễn cưỡng đặt đứa trẻ xuống, đứa trẻ hai bước chạy tới ôm lấy chân mẹ, nấp sau lưng Tứ di thái sợ hãi nhìn về phía Tống lão gia.
Nhìn thấy đứa trẻ như vậy, sao Tống lão gia còn muốn ở lại đây?
Bước ra khỏi viện của Tứ di thái, Tống lão gia nhấc chân muốn tìm một nơi để tới, vì hôm nay vốn định đi Thượng Hải nên ông ấy đã gạt bỏ ý định ban đầu là uống trà với bạn cũ. Bình thường ông ấy cũng không hay ở nhà, không chuẩn bị cho mình một viện riêng, thân là chủ nhân của trạch viện này, dường như chỗ nào ông ấy cũng có thể tới, nhưng tới rồi lại biết nó không dành cho mình, thôi, thôi!
DTV
Cơn đau trên người Tống Thư Ngạn vừa mới đỡ, lại thấy cha từ bên ngoài đi vào, sai người hầu mở một phòng khách bên cạnh.
Tống lão gia nhìn thấy con trai mình, tuy rằng nó nói có lý nhưng làm việc lại chẳng ra làm sao, sắc mặt lạnh lùng đi vào phòng khách bên cạnh phòng con trai.
Lần đầu tiên, hai nam chủ nhân của gia đình này ở trong phòng khách.
Ngày hôm sau, ba thành viên nhà họ Tống từ Ninh Ba đến Thượng Hải, hai cha con không biết chuyện gì đang xảy ra với Đại thái thái nên chỉ bàn bạc về chuyện nhà máy.
Tống Thư Ngạn nghĩ thật tốt khi anh ấy tiếp quản nhà máy nhanh như vậy, mặc dù có nhiều bất lợi nhưng anh ấy cũng không thể một hơi giải quyết hết được, dù sao anh ấy cũng phải từng bước thực hiện.
Sau khi Tần Du cùng anh ấy cẩn thận đi tới nhà máy, anh ấy phát hiện ra rất nhiều vấn đề sắp xảy ra, trên đường đi cha anh ấy liên tục xem đi xem lại bản thảo, nhắc tới Tần Du nhiều lần là điều khó tránh khỏi, ngay cả Tống lão gia cũng muốn nhanh chóng được gặp cô gái này.
Trong khoang thuyền, trong khách sạn ở Hàng Châu, thậm chí sau khi lên xe lửa, họ luôn nhắc đến cô gái này và nghe ngóng những gì đã xảy ra trong buổi khiêu vũ ngày hôm đó.
Đại thái thái hiểu không phải vì cô gái này mà con trai bà ấy mới ly hôn với Nhã Vận, đối phương hoàn toàn không để ý tới việc con trai mình theo đuổi, nhưng người ta thật lòng muốn giúp đỡ nhà mình bỏ những bất lợi trong nhà máy lâu nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-162.html.]
Nghe nói cả nhà họ Phó đều rất thích cô, bằng không với tính cách của Mục Di Liên, nếu cô gái này có tính cách không tốt, sao bà ấy có thể giúp đỡ cô gái này trong buổi khiêu vũ chứ?
Nhã Vận là một cô gái tốt, cô gái này cũng là một cô gái tốt, Tống thái thái cũng không biết làm thế nào, rồi lại nghĩ tới bản thân cảm thấy có lỗi với Nhã Vận.
Đám đàn ông tự do bên ngoài, đối với bọn họ mà nói chỉ cần công việc kinh doanh tốt thì việc sắp xếp ổn thỏa cho Nhã Vận bây giờ cũng chỉ là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Nhưng Tống thái thái cảm thấy có lỗi với Nhã Vận vì bà ấy là người luôn đặt mình vào vị trí của người khác, chỉ sợ cô vốn là một cô gái con nhà gia giáo, cho dù bà ấy có khuyên cô tái giá, ra ngoài, cô cũng không chịu nổi chuyện mình ly hôn mà cứ canh cánh mãi, thì cả đời sẽ bị phá hủy.
Nhưng lúc này, nhân vật chính được Tống thái thái lo lắng, còn bị Tam di thái nói rằng bị chồng bỏ, chắc đang khóc thành núi vàng, thật sự sắp khóc rồi.
Tần Du hối hận vì sao lại đến trường đua ngựa với anh em nhà họ Phó? Cả đời Tần Du chưa từng cưỡi ngựa y như đang ngồi trên lưng hổ. Trước mặt cô là Phó Gia Thụ cầm cương, bên cạnh cô là Phó Gia Ninh cưỡi ngựa trắng: "Chị ơi, đừng sợ, anh trai ở đằng trước chị, Truy Phong là con ngựa của anh trai, nó rất nghe lời."
Nghe lời? Xe ô tô có nghe lời không? Rõ ràng cô bảo nó đi về hướng đông, nó lại đi về phía tây cực kỳ khó điều khiển. Cô cảm thấy lái ô tô còn dễ thao tác hơn.
Phó Gia Thụ nhìn Tần Du chỉ thiếu nước nằm trên lưng ngựa đầu hàng, đành phải chấp nhận mọi thứ đều có ưu và nhược điểm của nó. Tần Du không có duyên với việc cưỡi ngựa, anh nói: "Chúng ta đi tới bên cạnh, để tôi xuống nhé?"
"Được! Được!" Trong lòng Tần Du chỉ mong ngóng nhanh đi xuống.
Phó Gia Thụ dắt ngựa đi tới bên cạnh: "Em xuống đi!"
Con ngựa đen to lớn này cao như vậy? Làm thế nào cô mới xuống được đây? Đúng lúc này, con ngựa đen này còn nhấc hai chân trước lên, khiến Tần Du vô cùng kinh hãi: "Xuống kiểu gì giờ?"
"Em sợ cái gì? Anh đứng ở dưới đỡ em!" Phó Gia Thụ nói với cô.
Cô giống như lên nhầm tàu cướp biển, Tần Du quả quyết xoay người muốn xuống, có lẽ tư thế không đúng, hoặc là con ngựa này cố ý muốn chống lại cô. Nó loạng choạng di chuyển, tay không vững, Tần Du kêu lên một tiếng ngã khỏi lưng ngựa, Phó Gia Thụ vững vàng đỡ được cô.
Kiểu ôm này hơi khác so với kiểu ôm khiêu vũ trước đó, có thể kiểu ôm khiêu vũ khá thả lỏng, nhưng lần này là cái ôm rất chắc chắn, có thể cảm nhận được sức mạnh của đối phương. Ồ, con hàng này còn có cơ bắp cơ đấy!
Nghe hơi thở nóng bỏng của anh vang lên bên tai: "Em vẫn ổn chứ?"
"Ổn cái khỉ gì!" Tần Du vuốt lồng n.g.ự.c vẫn còn sợ hãi, sau khi cô đứng vững lập tức quay đầu bước nhanh ra ngoài, sao mặt lại nóng thế chứ?
Phó Gia Thụ nắm dây cương của con ngựa đen, gọi với sau lưng cô: "Đi ra ngoài đợi anh. Anh chạy thêm hai vòng, sau đó cùng nhau ăn cơm nhé!"
Tần Du không quay đầu lại nói: "Biết rồi!"
Cô thực sự không biết tại sao mình lại đỏ mặt? Có phải vì thời đại này chăng? Chẳng lẽ là bởi vì ký ức của cơ thể em gái này là một tiểu thư khuê các? Hay là?
Có vẻ như không phải ký ức của cơ thể này ảnh hưởng tới mình, nếu không trong buổi khiêu vũ kia, cô sẽ rất dễ đỏ mặt?