Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 163
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:25:32
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đứng bên hàng rào nhìn Phó Gia Thụ lên ngựa, gió thoảng qua mặt, một lúc lâu sau, cảm giác nóng bừng trên mặt Tần Du cũng tan biến.
Cùng một con ngựa luôn chống lại cô, bây giờ Phó Gia Thụ đang cưỡi nó, ngay cả Tần Du không hiểu về ngựa cũng cảm thấy nó chạy... rất đẹp.
Tần Du quay đầu dựa vào hàng rào, ngẩng đầu nhìn lên trời. Cô cũng không phải ngốc, trước kia cô cảm thấy Phó Gia Thụ quan tâm cô quá mức, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, bọn họ quá mức thân thiết quá giống bạn thân. Hơn nữa, kiếp trước cô làm trong ngành sản xuất ô tô đã quen với việc thân thiết với các đồng nghiệp nam, cũng tự nhận bản thân có thể xử lý được các mối quan hệ với đồng nghiệp nam một cách thuần thục...
Đột nhiên lúc này, một cảnh tượng hiện lên trong đầu cô. Vừa rồi cô thấp giọng mắng một tiếng,"ổn cái khỉ gì!" rồi quay người bỏ chạy? Giống như cùng Phó Gia Thụ trong bể bơi ngày hôm đó, khi anh nhìn vào bụng cô, khi anh xuống dưới nước, cô cũng lập tức chạy nhanh lên bờ?
Chẳng lẽ lúc ấy cô lại đỏ mặt không muốn bị anh nhìn thấy ư?
"Chị!" Kèm theo tiếng gió là giọng nói của Phó Gia Ninh lọt vào tai, Tần Du quay đầu lại, thấy Phó Gia Ninh cưỡi ngựa chạy qua.
DTV
Một môn thể thao đầy hào quang và hương vị như vậy không liên quan gì đến mình, cô chỉ thích hợp làm khán giả. Nếu lúc này bản thân có điện thoại di động, thậm chí là máy ảnh, cô có thể chụp lại khoảnh khắc tuyệt vời khi Phó Gia Ninh cưỡi ngựa nhảy qua lan can, có lẽ mình nên oẳn tù tì một tí nhỉ?
Tần Du đang nghĩ như vậy, khi quay đầu lại đã thấy bên cạnh mình có một nam một nữ, người đàn ông đang dùng máy ảnh chụp ảnh, còn cô gái chính là vị tiểu thư mà cô đã gặp ở vũ hội.
Tần Du đi tới: "Là Hạ tiểu thư đúng không?"
"Vâng, xin chào Tần tiểu thư! Tôi là Hạ Tình."
"Cảm ơn cô vì đã giúp tôi bác bỏ tin đồn."
Hạ Tình bĩu môi: "Tung tin đồn nhảm trên báo mà không có bằng chứng, tôi không muốn mất mặt, chẳng lẽ tôi không thể lên tiếng bênh vực cho cô, hơn nữa người khác sợ anh hai của bọn họ nhưng tôi không sợ. Nhà chúng tôi làm báo, nếu như sợ này sợ kia thì tốt nhất đừng làm."
Sau khi chụp vài bức ảnh, người đàn ông đi tới, Hạ Tình giới thiệu: "Phóng viên Hướng Phi của tờ báo chúng tôi. Hướng trong phương hướng, Phi trong bay lượn."
"Chào Tần tiểu thư!."
"Chào anh Hướng!"
"Chuyện là như thế này. Hạ tiểu thư nói cô có một ý tưởng về chế độ công nhân đối với lao động trẻ em, cô ấy bảo tôi cùng tới nghe một chút." Hướng Phi nói: "Quả thật, vấn để sử dụng lao động trẻ em ở Trung Hoa dân quốc cũng đã được điều tra mười bốn năm. Kết quả của cuộc điều tra là nhà máy dệt đã sử dụng một lượng lao động lớn, nhưng rất khó để tìm ra giải pháp."
"Đúng vậy. Tôi cũng đang tìm hướng giải quyết cho vấn đề sử dụng lao động trẻ em ở nhà máy kéo sợi Hải Đông. Tình cờ là anh Tống của nhà máy kéo sợi Hải Đông cũng sẵn lòng thực hiện một số thay đổi. Dù sao đi nữa, tôi hy vọng có thể thử một lần."
Phó Gia Thụ và Phó Gia Ninh cùng nhau xuống ngựa, giao ngựa cho người huấn luyện, Phó Gia Ninh đi tới nói: "Hạ tiểu thư, chị Tần, hai người đã bắt đầu trò chuyện rồi à?"
"Đúng vậy!" Hạ Tình vui vẻ nói: "Tôi đã mang theo một phóng viên xuất sắc từ tờ báo của chúng tôi đến đây, anh ấy là người dám viết về bất cứ điều gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-163.html.]
Hạ Tình giới thiệu Hướng Phi với hai anh em họ, Hướng Phi mỉm cười: "Hạ tiểu thư, tôi cũng phải kiếm tiền mưu sinh. Cũng sẽ vì năm đấu gạo mà chấp nhận cúi đầu khom lưng."
Phó Gia Thụ tháo găng tay: "Đi thôi! Chúng ta đi thay quần áo, chuẩn bị ăn cơm."
Tần Du và Phó Gia Ninh đã đi thay quần áo, Phó Gia Thụ vẫn mặc quần áo cưỡi ngựa, buổi chiều anh có một trận đấu.
Hôm nay đến trường đua ngựa, thật ra Tần Du rất kinh ngạc, nơi này rõ ràng so với trường đua ngựa còn lớn hơn một chút, tòa văn phòng cũng bề thế hơn, tại sao Tống Thư Ngạn lại nói không bằng trường đua ngựa, có phải bởi vì liên quan tới khu vực không?
Nghe câu hỏi của Tần Du, Phó Gia Thụ đã kể cho cô nghe về lịch sử của trường đua ngựa. Hóa ra hơn mười năm trước, ngay cả những người Trung Quốc giàu có cũng không được phép vào trường đua ngựa, chứ đừng nói đến việc vào trường đua ngựa và tham gia hiệp hội nuôi ngựa.
Cậu ấm của nhà họ Diệp là một doanh nhân giàu có yêu thích đua ngựa, ngay cả khi gia nhập quốc tịch Nhật Bản, ông ta đã nghĩ rằng mình có thể tham gia câu lạc bộ đứng đầu Nhật Bản, nhưng ông ta đã thất bại. Thậm chí đã đến Câu lạc bộ đua ngựa Hồng Kông để tham gia cuộc đua ngựa, nhưng tới khi quay trở về vẫn bị thực dân cự tuyệt không cho tham gia.
Trong cơn tức giận, cậu ấm này đã gây quỹ để thành lập Câu lạc bộ đua ngựa ngày, Phó Gia Thụ nói: "Khi đó, tổng số vốn ban đầu là năm trăm ngàn lượng, gia đình bọn anh cũng đăng ký một phần, vì vậy bây giờ bọn anh cũng là một trong những giám đốc của Câu lạc bộ đua ngựa này. Lúc đầu họ đều là giám đốc người Trung Quốc, nhưng Diệp công tử muốn điều hành nó lâu dài nên đã chia cổ phần cho một người nước ngoài. Hiện có tám giám đốc người Trung Quốc và ba giám đốc người nước ngoài. Cho đến bây giờ, nó đã hình thành sự cạnh tranh với trường đua ngựa, vì vậy sau này trường đua ngựa mới bắt đầu thu vé của người Trung Quốc. Cứ như vậy, trường đua này thường xuyên bị trường đua Thượng Hải gây khó dễ."
Là một phóng viên, thậm chí Hướng Phi còn tức giận hơn: "Chỉ có người Trung Quốc là công dân hạng ba trên chính mảnh đất của mình. Mỗi khi nghĩ đến điều này, tôi thực sự cảm thấy rất khó chịu."
Tần Du không có ý kiến gì với môn cưỡi ngựa, nhưng cô không thích trường đua. Theo như cô được biết, đua ngựa phần lớn sinh tồn là nhờ vào cá cược: "Chỉ là hình thức đua ngựa này, thật ra không có cũng không sao, đến cùng đều là đánh bạc."
"Tôi cũng nghĩ như vậy. Biết bao nhiêu người đã vì cờ b.ạ.c mà mất tán gia bại sản. Cưỡi ngựa và chơi đố vui là những môn thể thao bổ ích cho thể chất và tinh thần."
Hạ Tình nói về một quả bóng nhỏ, Tần Du lập tức không thể hiểu ra ngay được, cho tới khi trước mặt cô xuất hiện một thảm cỏ xanh, nơi này còn có cả sân golf?
"Sân này không nhỏ."
"Sân tiêu chuẩn mười tám lỗ." Phó Gia Thụ hỏi Tần Du: "Em không thích cưỡi ngựa, có thể đến chơi golf."
"Quên đi, bơi lội thuận tiện hơn, nhảy dây lại càng thuận tiện hơn." Kiếp trước, cô không phải phú bà, mà chỉ là một giám đốc điều hành, cho nên cô thích những môn thể thao tiết kiệm thời gian và hiệu quả, ngay cả chạy marathon cũng hấp dẫn cô hơn là chơi golf và cưỡi ngựa.
Đi ngang qua một sân golf, trước mặt xuất hiện một cánh cổng lớn kiểu dáng Tây Âu, có cột điêu khắc La Mã, Tần Du không biết đây là cái gì, hơi khó hiểu nhìn anh em nhà họ Phó.
"Địa điểm ăn cơm." Phó Gia Ninh nói.
Bước vào trong, có một bức bình phong, đây là sự kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây. Khi đi qua bức bình phong sẽ bất ngờ nhìn thấy ánh sáng, không chỉ có sự đồng bộ về mặt hình học của những khu vườn kiểu châu Âu, mà còn có sự sang trọng của những khu vườn kiểu Trung Quốc, cũng như sự thiền định của những khu vườn Nhật Bản.
Đi xuyên qua hoa viên Trung Quốc và phương Tây, họ đến một khoảng sân kiểu Nhật Bản, nhân viên phục vụ mặc kimono dẫn họ vào trong. Ở giữa có một đại sảnh, hai bên là phòng riêng, phòng trong cùng nằm ở phía bắc và phía nam là những căn phòng trang nhã.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Tần Du cởi giày, đi theo vào ngồi trên chiếu tatami. Nơi này mang phong cách của những cửa hàng thực phẩm đắt tiền của Nhật Bản ở kiếp trước.