Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 165
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:25:37
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi biểu diễn bắt đầu, giọng nói từ phòng bên cạnh chìm trong âm nhạc.
"Phó tiên sinh, Tần tiểu thư, nếu bây giờ chúng tôi đưa tin về chuyện sử dụng lao động trẻ em, điều đó có khiến tình hình của nhà máy Hải Đông trở nên tồi tệ hơn không?"
Tiếng nhạc quá to, nếu muốn nói rõ ràng khó tránh khỏi việc phải nói to hơn, chẳng lẽ những người ở phòng bên cũng phải như vậy? Đây không phải là đang bàn sạch lược nhắm vào đối phương? Tần Du khoát khoát tay: "Chuyện này để sau nói."
Khác với các món sashimi Nhật Bản kiếp trước, có lẽ để hợp khẩu vị của thực khách địa phương, ngoại trừ món sashimi cá nóc này và một ít sò ốc, tất cả đều được phục vụ nóng, giống như kiểu ăn thịt nướng hơn.
DTV
Tần Du luôn từ chối loại thức ăn có trứng gà không hình thành trong bụng gà mái, ngay cả da gà nướng cũng dễ ăn hơn thứ này.
Thấy Phó Gia Thụ muốn ăn thứ như vậy, Tần Du biết có thể mình không nên nói ra, nhưng cuối cùng cô vẫn nói: "Anh có biết không, đây là một phần trong ống dẫn trứng của gà?"
Phó Gia Thụ vừa định bỏ vào miệng lại im lặng bỏ xuống, anh thích hương vị của lòng đỏ trứng đặc và êm dịu khi lớp màng bao phủ lòng đỏ trứng vỡ ra trong miệng.
Bây giờ từ "ống dẫn trứng" khiến anh ăn không vào.
Tần Du không ăn, nhưng không ăn thì không thể khiến người khác không ăn đúng không? Cô nói: "Chúng ta cũng ăn những thứ như thận hay ruột già, tôi chỉ muốn truyền bá tri thức, cũng không có nói anh không được ăn, dù sao đây cũng là món ăn có xuất phát từ Nhật Bản. Anh ăn đi!"
"Sao em không ăn?" Phó Gia Thụ hỏi Tần Du đang ăn lưỡi bò nướng.
"Tôi không thích!" Cô có thể ăn thận cùng ruột già hầm, không có nghĩa là cô có thể ăn ống dẫn trứng cùng những thứ như bộ phận s.i.n.h d.ụ.c của bò đực đúng không?
"Vậy anh cũng không ăn." Phó Gia Thụ quay người gắp một miếng tempura.
Phó Gia Ninh cúi đầu cười khúc khích, Hạ Tình hỏi cô ấy: "Em cười cái gì vậy?"
"Trong nhà em có một thói quen, nếu là những thứ mà mẹ em không ăn thì cha em cũng sẽ không ăn, mẹ em ăn cái gì thì cha em sẽ ăn cái đó."
Lời giải thích này của Phó Gia Ninh? Tần Du nhìn Phó Gia Thụ, anh chỉ chỉ vào con lươn đang bốc khói: "Ăn lươn, ăn lươn."
Lươn rất ngon và mềm, Kabuki* trước mặt cô đang chơi quạt rất tinh tế, Tần Du đang ăn lươn, trầm trồ khen ngợi Kabuki, thỉnh thoảng liếc nhìn Phó Gia Thụ, anh đang tập trung ăn chawanmushi*, có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều.
*Kabuki là một loại hình sân khấu truyền thống của Nhật Bản.
*Món trứng chưng.
Sau khi biểu diễn Kabuki kết thúc, Phó Gia Thụ đi tới đóng rèm xuống: "Hãy để họ đi trước."
Sau khi người bên cạnh rời đi, bọn họ cùng nhau đứng dậy đi dạo, trăm năm sau khu vườn này tương đương với câu lạc bộ cao cấp hoặc câu lạc bộ golf, nơi này ngoại trừ ăn uống, còn có rất nhiều chỗ nghỉ ngơi, hơn nữa còn nuôi công và hươu sika trong đó.
Mấy người đứng bên hàng rào nhìn con công, lúc này mới có thể thoải mái thảo luận, Phó Gia Ninh tức giận nói: "Nhà họ Kim này không biết phân biệt trong ngoài sao, sao bọn họ có thể giúp người Nhật Bản đối phó Hải Đông?"
"Anh em có thể vì lợi ích mà trở mặt với nhau, huống chi nhà họ Kim và nhà họ Tống không có gì ngoài tình cảm qua lại? Từ xưa đến nay, những chuyện bán đứng bạn bè để mong giàu có còn ít sao?" Phó Gia Thụ hỏi em gái mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-165.html.]
Tần Du nói với Hướng Phi và Hạ Tình: "Đây là một cơ hội tốt, Hướng tiên sinh, hãy chuẩn bị trước đi? Con gái của người hầu trong nhà chúng tôi đã bị lừa đến Thượng Hải để làm công nhân hợp đồng trong nhà máy dệt Nhật Bản. Mẹ chồng con dâu đến Thượng Hải chuộc con. Bọn họ muốn bán phá giá cứ để bọn họ phá giá, Hướng tiên sinh bắt đầu điều tra tổng thể tình hình chế độ công nhân của Nhật Bản, Thông Phú nhất định sẽ sử dụng vải mộc của Nhật Bản để bán hàng. Đến lúc đó sẽ biết tại sao vải mộc của nhà máy Nhật Bản lại rẻ như vậy. Đó là bởi vì từng cọc sợi để nhuốm m.á.u tươi của những người công nhân chẳng khác nào nô lệ."
"Tuy nhiên, đây cũng là trạng thái bình thường của các nhà máy kéo sợi trong nước mà điều tương tự cũng đúng với các nhà máy kéo sợi của Hải Đông."
"Đúng vậy, nhưng anh Tống Thư Ngạn có ý định thay đổi hiện trạng. Anh ấy muốn cải thiện điều kiện sống của lao động trẻ em trong các nhà máy kéo sợi, hy vọng nhận ra sự phát triển và tăng trưởng chung của nhà máy và người lao động. Anh Hướng có thể viết tiếp tài liệu văn học. Tôi tin rằng chắc chắn phải có những cái đang tồn tại ở Thượng Hải và Hải Đông. Có những công nhân, có những gia đình có trẻ em làm việc tại nhà máy Nhật Bản. Anh lựa chọn một vài gia đình, trường kỳ theo dõi tình trạng của bọn họ. Xem điều gì sẽ thay đổi xảy ra trong vòng ba đến năm năm. Tất nhiên, trong tương lai gần, chúng ta vẫn cần vạch trần sự xấu xí của việc sử dụng lao động trẻ em cũng như chế độ công nhân nô lệ đáng ghê tởm này."
Hướng Phi gật đầu: "Tôi hy vọng rằng một ngày nào đó, việc bóc lột có thể thực sự bị xóa bỏ. Lao động nô lệ và lao động trẻ em sẽ không còn tồn tại."
Đúng vậy!
Buổi chiều ngồi trên khán đài xem cuộc đua ngựa với Phó Gia Ninh và Hạ Tình, Phó Gia Ninh rất căng thẳng, Tần Du không còn cách nào khác chỉ có thể nắm lấy tay cô gái nhỏ, cô thật sự xem không hiểu?
"Chị ơi, có phải anh em cưỡi ngựa rất có khí thế không?"
A? Buổi sáng không phải đã nhìn thấy rồi sao? Tần Du gật đầu: "Rất tuấn tú đẹp trai."
Không kỳ vọng sẽ không thất vọng, nhìn thấy Phó Gia Thụ không lọt vào top ba, Tần Du cũng không có phản ứng gì, Phó Gia Ninh nói một hồi, cuối cùng kết luận: "Chị em nói anh rất đẹp trai."
"Vậy thì xong rồi!"
Ngày hôm sau, sau bữa sáng, Tần Du gọi xe kéo tới cửa hàng tây, đi ngang qua đường Nam Kinh, nghe thấy một cậu bé bán báo rao hàng: "Số báo đặc biệt! Số báo đặc biệt! Nhị công tử nhà họ Phó ôm hôn một cô gái giữa thanh thiên bạch nhật."
Suốt ngày hôm qua hầu như Tần Du đều ở cùng Phó Gia Thụ, ngoại trừ đi xem đua ngựa xa nhau một chút, chẳng lẽ cuộc đua ngựa này cũng có mẫu xe giống như triển lãm ô tô sao? Người anh em này không nên đấy chứ?
Tần Du nói xe kéo dừng lại, đưa tay mua một tờ báo xem qua, chẳng lẽ là nữ chính sao?
Lật đến trang đó, Tần Du có cảm giác người đó chính là mình, thằng khốn!
Hình ảnh này không phải là lúc cô không dám xuống ngựa, Phó Gia Thụ đỡ cô xuống ngựa sao?
Các tay săn ảnh đáng ghét của Trung Hoa Dân Quốc thực sự có thể lợi dụng tất cả mọi dịp!
Tống Thư Ngạn đi cùng cha mẹ từ Ninh Ba cũng đã đến nhà ga, cả nhà ba người bước ra khỏi nhà ga, cậu bé bán báo ở nhà ga cũng đang la ó dữ dội: "Số báo đặc biệt, số báo đặc biệt! Giữa ban ngày ban mặt, Phó gia công tử ôm..."
Tống Thư Ngạn vội vàng mua một tờ báo, anh ấy chỉ mải xem báo mà không để ý tới đường phía trước.
Trên báo viết rằng Phó thiếu gia đưa một tiểu thư từ cửa hàng tây cùng nhau tới trường đua ngựa để cưỡi ngựa, Phó thiếu gia cầm cương cho mỹ nữ và dạy cô cưỡi ngựa. Lúc người đẹp xuống ngựa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, rơi vào đường cùng, Phó thiếu gia lập tức bế cô ấy xuống, cử chỉ thân mật, rất ngọt ngào.
Vị Tần tiểu thư cùng Phó tiểu thư cũng rất hòa thuận với nhau, không biết có chuyện tốt mà lại phá tan ước mơ của rất nhiều cô gái ở Thượng Hải!
Lần đầu tiên, hai bức ảnh được đưa vào bản tin này. Một bức là ảnh Phó Gia Thụ ôm người đẹp xuống ngựa, tiếc là người đẹp không lộ mặt, bức còn lại là ảnh Phó Gia Thụ đang đua ngựa. Thông thường những tin tức như vậy, có chỗ nào nguyện ý lãng phí phim ảnh, đều là sắp chữ, cùng lắm là kèm theo hình minh họa vẽ tay, đó mới là cực phẩm.
Hình ảnh Phó Gia Thụ ôm Tần Du chụp hơi mờ, nhưng hình ảnh anh cưỡi ngựa lại rất rõ ràng, khiến anh trông cực kỳ đẹp trai.