Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 166
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:25:39
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếp theo là một câu: "Các cô gái đừng lo lắng, cho dù Nhị thiếu gia nhà họ Phó có đoạt được mỹ nhân trở về, còn có Đại thiếu gia nhà họ Tống vừa mới ly hôn, các cô gái vẫn có thể tiếp tục hy vọng."
Bộp! Tống Thư Ngạn nắm chặt tờ báo, ước gì có thể xé nó ra.
"Thư Ngạn, có chuyện gì vậy?" Tống lão gia hỏi con trai mình.
Làm sao Tống Thư Ngạn có thể để cha mình nhìn thấy những tin tức như vậy? Đến lúc cha mẹ cho rằng Tần Du ôm ấp đàn ông thì phải làm thế nào?
"Không sao ạ. Tin tức trên báo đưa thật sự không thú vị. Có xem cũng chỉ khiến người ta thêm tức giận thôi."
"Cha vừa nghe thấy cậu bé bán báo hét lên Phó Gia Thụ và một người ôm nhau giữa ban ngày, con mau đưa nó cho cha xem."
Tống lão gia đang đợi xe cầm lấy tờ báo trong tay Tống Thư Ngạn, cúi đầu xem tin tức, cau mày nhìn bức ảnh Phó Gia Thụ ôm Tần Du, dọc đường đi cũng nhất trí với con trai, đây là một người bạn đồng hành khó có được, nhưng cùng người đó ôm ấp như vậy cũng khó mà chấp nhận được.
"Hai anh em nhà họ Phó là người có tư tưởng mới, đều thích cưỡi ngựa. Tần Du là lần đầu tiên cưỡi ngựa, không dám xuống ngựa cũng là chuyện bình thường. Em ba là một cô gái cũng không thể đỡ cô ấy xuống được, chẳng qua Phó Gia Thụ đang giúp cô ấy xuống ngựa mà thôi." Tống Thư Ngạn nói rất có lý, lời này chính bản thân anh ấy cũng không biết có nên tin hay không.
May mắn thay, xe của nhà họ Tống đã đến, ba người cùng nhau lên xe.
Tống lão gia cùng đại thái thái ngồi ở hàng ghế sau, Tống lão gia thấy thái thái mặt mày cau có bèn cười nói: "Minh Ngọc, mấy năm rồi bà chưa đến Thượng Hải phải không? Đợi tôi tới nhà máy xử lý lũ khốn đó để Thư Ngạn lo việc kinh doanh. Tôi sẽ dành thời gian đưa bà đi một vòng quanh Thượng Hải, nhất là Tân thế giới, Ngũ di thái..."
Tống lão gia nhắc tới Ngũ di thái, lập tức nhận ra được mình lỡ lời, vợ của ông ấy bao lâu mới tới Thượng Hải, đám thê thiếp đó đã đi thăm thú đủ thứ thú vị ở Thượng Hải, lập tức chuyển chủ đề: "Tôi sẽ đưa bà và Nhã Vận cùng nhau đi chơi. Có lẽ, Nhã Vận có lẽ đã không có khoảng thời gian vui vẻ khi bị tên khốn này bỏ lại đây, vì vậy tôi sẽ dẫn hai người đi chơi thật vui vẻ."
Ông ấy đã nhiều lần trấn an với vợ, sau này sẽ đối đãi với Nhã Vận như con gái của mình. Chỉ là mặc dù Nhã Vận là con gái duy nhất của người bạn thân nhất của vợ mình, nhưng Đại thái thái không cần phải đối tốt với cô gái này như vậy, phải không? Như thế nào lại quan tâm tới Nhã Vận như vậy?
Dù sao Đại thái thái cũng không muốn tiếp tục tra hỏi, mặc kệ ông ấy nói như thế nào, hiện tại chỉ có Nhã Vận? Bản thân vừa mới bị bắt phải ly hôn, hiện giờ còn tâm trạng thăm thú Thượng Hải?
Xe đến biệt thự nhà họ Tống, cổng mở ra, trước mắt là một đài phun nước kiểu Pháp, một biệt thự lớn theo phong cách phương Tây, hoàn toàn khác biệt với ở nhà.
Đại thái thái xuống xe, bà Trương vội vàng chạy tới chào đón, gọi: "Thái thái đến rồi."
Bà Trương đỡ Đại thái thái đi vào, Đại thái thái nói: "A Anh, đã lâu không gặp."
"Đúng vậy! Hơn bốn năm."
Tống Thư Ngạn vừa về đến nơi, vội vàng lên lầu gọi điện thoại xác nhận những gì trên báo: "Cha, mẹ, con lên lầu gọi điện thoại."
Thấy con trai vội vàng sốt ruột, đại thái thái không biết lo lắng cái gì? Trong lòng bà ấy vẫn luôn suy nghĩ cho Nhã Vận nói: "Con nói không biết Nhã Vận đang ở đâu? Hiện giờ con phải hỏi rõ ràng cho mẹ ngay, mẹ lập tức muốn tới gặp Nhã Vận."
"Con hiểu rồi, con đi lên gọi điện thoại cho Phó Gia Thụ, hỏi địa chỉ, hỏi được địa chỉ con sẽ đưa mẹ tới tìm cô ấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-166.html.]
Biết con trai không phải đang sốt ruột vì Nhã Vận, nhưng chỉ cần có thể hỏi về tung tích của Nhã Vận, trái tim bà ấy sẽ thanh thản, đại thái thái nói: "Đi nhanh lên."
Tống Thư Ngạn đến phòng làm việc trên tầng hai để gọi điện thoại.
Phó Gia Thụ lúc này mới từ xưởng đi vào, sau khi lắp đặt hai thiết bị mới vào máy dệt, thoạt nhìn có vẻ suôn sẻ, nhưng sẽ cần một khoảng thời gian để đưa ra kết luận. Dù sao, bây giờ là một điều tốt.
Anh vừa mới ngồi xuống, đã nghe thấy điện thoại vang lên, bèn nhận máy: "Anh Thư Ngạn, anh quay về sớm như vậy sao?"
"Hôm qua anh ở trường đua ngựa Giang Loan hả?" Tống Thư Ngạn thầm hận Phó Gia Thụ dụ dỗ Tần Du bằng tư thế oai hùng trên lưng ngựa.
Buổi sáng Phó Gia Thụ đã đọc báo, một bức ảnh rõ nét như vậy chỉ có thể là kiệt tác của máy ảnh Leica của Hướng Phi. Không đợi anh gọi điện thoại tới, Hướng Phi đã gọi điện thoại tới trước cũng đồng thời nói lời xin lỗi anh, hai bức ảnh này được anh ấy chụp ngẫu nhiên, bị người khác đem bán cho tòa soạn khác, hiện giờ tòa soạn đang kiểm điểm.
Hiện giờ những tờ báo lớn nhỏ, vì lượng tiêu thụ mà không tiếc bất cứ điều gì, loại hiện tượng này... Ngành nào chẳng loạn chứ?
Phó Gia Thụ lái sang chuyện khác: "Không nói với anh mấy tin tức hỗn loạn trên báo nữa. Anh cũng biết ngày hôm qua tôi tới hoa viên của nhà họ Diệp ăn đồ ăn Nhật Bản, Tanaka cùng Kim Phúc Tường còn có Lỗ Hồng Đạt ông chủ của nhà máy in và nhuộm Thông Phú đang bí mật bàn một chuyện gì không?"
Nghe vậy, Tống Thư Ngạn vô cùng sửng sốt, Tanaka là chủ tịch của một nhà máy Nhật Bản quy mô lớn, ông ta và cha anh ấy là người quen cũ bèn hỏi: "Bọn họ đang làm gì vậy?"
"Tanaka dự định cung cấp cho Thông Phú các loại vải Đông Doanh chất lượng cao và giá rẻ để tung ra thị trường và vắt kiệt thị phần của các anh. Tôi đã cho Tần Du một ví dụ về cách công ty dầu nhớt Mobil và ba cửa hàng tây khác bán dầu hỏa để loại bỏ các thương nhân Trung Quốc khỏi thị trường. Thủ đoạn của bọn họ hoàn toàn giống nhau."
Nghe vậy, Tống Thư Ngạn lập tức căng thẳng: "Chiêu này thật sự rất tàn nhẫn. Nếu giá cả ngang bằng với chúng ta, chỉ sợ chúng ta chưa chắc đã địch lại được. Hải Đông dù không c.h.ế.t cũng sẽ mất đi một lớp da."
"Hôm qua tôi cùng Tần Du, còn cả cha tôi đã cùng bàn bạc, chúng tôi cũng đã nghĩ ra một vài cách thức có thể cho anh tham khảo. Như vậy đi, buổi tối anh tới nhà tôi ăn tối, sau khi ăn tối xong, Tần Du hơn nữa còn có cả cha tôi, chúng ta cùng nhau thương lượng đối sách ứng phó. Nếu như có cả chú Tống thì tốt rồi."
"Cha tôi cũng tới đây, chúng tôi cùng nhau tới." Hiện tại có chuyện chính cần bàn bạc, Tống Thư Ngạn cũng không nghĩ tới chuyện Tần Du và Phó Gia Thụ ôm ấp nữa. Nghe được Phó Gia Thụ hào phóng nói như vậy thì biết đó chỉ là một tờ báo chụp ảnh, tung tin đồn thất thiệt: "Mẹ tôi muốn gặp Nhã Vận, anh cho tôi địa chỉ của Nhã Vận, tôi sẽ đưa mẹ đi tìm Nhã Vận trước, nếu bà ấy không gặp được Nhã Vận thì cả ngày ăn không ngon ngủ không yên."
"Chuyện này ấy à? Cô ấy đã nói với tôi mấy lần rồi, không muốn dây dưa với anh nữa. Như vậy đi anh cứ nói với thím là mẹ tôi sẽ tới đón bà ấy, cùng đi gặp Nhã Vận?"
"Sao có thể làm phiền bác gái được?"
"Không có chuyện gì đâu, mẹ tôi với thím đã nhiều năm không gặp, đúng lúc có thể cùng nhau tâm sự chuyện gia đình." Phó Gia Thụ đề nghị.
Nghe tin Nhã Vận không muốn gặp mình, Tống Thư Ngạn cũng không có cách nào khác, hy vọng cha mẹ có thể cởi trói cho cô, sau này hai người họ có thể hòa thuận như anh em, anh ấy không thể là chồng của cô, nhưng anh ấy nhất định sẽ là một người anh trai tốt và chăm sóc cô thật tốt.
"Được, tôi sẽ gọi điện cho mẹ tôi, xác nhận xong tôi sẽ gọi lại cho anh."
DTV
"Được."
Tống Thư Ngạn từ lầu ba đi xuống, lầu hai là không gian của Tống lão gia, lúc này Tống lão gia đang cùng Đại thái thái đi lên: "Chúng ta mang hành lý lên trước."