Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:25:42
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống lão gia đẩy cửa phòng ra, Đại thái thái hỏi: "Có phòng cho khách không? Tôi ở phòng cho khách."

"Bà là vợ của tôi." Tống lão gia nói với Đại thái thái.

"Tôi ở một mình quen rồi." Đại thái thái không biết Tống lão gia có chuyện gì, tới tuổi này rồi, một đêm tới Hàng Châu kia cũng muốn bà ấy ở chung một phòng.

"Minh Ngọc, các cặp vợ chồng đều tới đây để bầu bạn, bà là người bạn già của tôi." Tống lão gia bày tỏ suy nghĩ của mình trong những ngày này.

Nhiều năm như vậy, ông ấy không đối xử tốt với bà chính là ông mắc nợ vợ mình. Sau này ông ấy sẽ bù đắp cho vợ mình, để lòng bà có thể cảm thấy nhẹ nhõm, tâm trạng thoải mái vui vẻ, để bà ấy có thể nhìn thấy Thư Ngạn cưới được người con gái mà nó yêu, sau đó sinh cho bà một đứa cháu trai khỏe mạnh. Bà ấy có thể thoải mái trông cháu, cố gắng khiến bệnh tình ngày một tốt hơn.

"Vậy thì không cần ở cùng một phòng, mất ngủ càng khó chịu hơn." Người bạn già nhiều nhất chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm, bàn bạc chuyện con cái, cùng nhau nhìn cháu chắt. Hơn nữa, bà ấy chỉ có một mình Thư Ngạn là con ruột, còn ông ấy thì có rất nhiều, bọn họ cùng nhau bầu bạn thế nào? Chỉ sợ là được tới đâu hay tới đó mà thôi!

Tống lão gia đẩy mở một gian phòng bên cạnh, Đại thái thái nhìn đồ đạc trong đó đã cũ, rõ ràng trước đây đã có người ở, nhất định là Tam di thái hoặc Tứ di thái!

Tống thái thái không muốn ở phòng này nên nói: "Tôi ở phòng dành cho khách."

Nghe được mẹ kiên trì như vậy, Tống Thư Ngạn đi tới: "Mẹ đi theo con."

Phòng khách phải thông qua thông đạo, nằm trong khu nhà phụ, trên lầu là phòng khách, dưới lầu là phòng của người hầu, tách biệt với sinh hoạt hàng ngày của chủ nhân.

Tống lão gia nhìn theo bóng dáng Đại thái thái biến mất ở một góc, không hiểu tại sao bà ấy lại gay gắt như vậy? Rốt cuộc trong lòng bà ấy không buông bỏ được điều gì?

Tống Thư Ngạn cùng mẹ đi tới phòng cho khách: "Mẹ, con đã gọi điện thoại cho Phó Gia Thụ. Cậu ấy nói bác Phó biết mẹ đã tới, bác ấy nói sẽ tới đây đón mẹ cùng tới gặp Nhã Vận?"

"Vậy cũng tốt, mẹ với bác gái của con đã nhiều năm không gặp."

Tống Thư Ngạn quay đầu lại nhìn thấy Tống lão gia đang đi theo mình, nói: "Cha vừa rồi Phó Gia Thụ nói, nhà máy Nhật Bản muốn phá giá vải..."

Tống lão gia còn đang than thở vợ mình gay gắt với mình, lúc này nghe con trai kể lại, biết tình hình đã nghiêm trọng: "Nếu mẹ con đi gặp Nhã Vận, cha với con tới nhà máy, trước tiên cứ làm theo kế hoạch cho con quản lý, chuyện gì cần phải xử lý thì xử lý, để con có thể đối phó với việc bán phá giá của Nhật Bản."

"Được."

DTV

Đang nói chuyện, người hầu đi tới nói: "Thiếu gia, có điện thoại của Phó thiếu gia."

Tống Thư Ngạn vội vàng đi nghe điện thoại, Phó Gia Thụ nói: "Mẹ tôi đã đến. Bà ấy nói sẽ cùng thím tới gặp Nhã Vận, buổi tối cả nhà mọi người tới nhà tôi ăn cơm. Một hai câu không thể nói rõ được, tới đây chúng ta cùng nhau thương lượng chuyện Nhật Bản muốn phá giá."

"Được."

"Còn có, tôi nói với Tần Du, Tần Du cũng tới cùng ăn cơm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-167.html.]

"Được."

Tống Thư Ngạn trả lời điện thoại xong đi đến chỗ mẹ nói: "Mẹ, bác Phó đang trên đường đến đây. Bác ấy đến đón mẹ cùng đi gặp Nhã Vận."

Đại thái thái vội vàng chạy tới, nghe nói Phó thái thái đang chăm sóc Nhã Vận: "Mẹ còn chưa chuẩn bị quà cho chị dâu."

"Không sao, bà cứ đi trước đi, Phó thái thái là người phóng khoáng sẽ không để ý mấy chuyện này đâu." Tống lão gia nói đến đây, mới nhớ tới Phó thái thái lớn hơn vợ mình bốn, năm tuổi, đến tuổi này vẫn còn rất quyến rũ. Còn vợ của ông thì hoàn toàn ngược lại, hầu như bà ấy đều không cười.

Đại thái thái ngồi suốt đêm trên tàu, quần áo trên người đều nhăn nhúm: "Tôi đi thay quần áo."

Đại thái thái lên lầu thay quần áo, hai cha con xuống lầu ở trong phòng khách đợi, tuy rằng trong lòng sốt ruột chuyện tới nhà máy, nhưng vẫn rất ăn ý muốn tiễn Đại thái thái lên xe rồi mới đi.

Hai người trò chuyện về đối sách đối với việc bán phá giá của nhà máy Nhật Bản, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hai người cũng không được ra được ý kiến hay ho.

Nghe thấy tiếng xe, Phó thái thái từ ngoài cửa đi vào, hôm nay Phó thái thái để tóc rất thời trang, mặc một bộ sườn xám thêu tay màu đỏ tía, cổ đeo một chuỗi vòng ngọc trai tròn cỡ ngón tay cái, đeo một chiếc túi da nhỏ, ngoại trừ có hơi mập ra thì ai có thể đoán ra được bà ấy đã gần bốn mươi sáu tuổi?

"Bác gái, mẹ cháu sẽ xuống ngay."

Tống Thư Ngạn vừa dứt lời, Đại thái thái từ trên lầu đi xuống, bà ấy mặc áo khoác dài, bên dưới mặc chiếc váy mã diện, trang phục màu lam đậm, bình tĩnh tạm thời không còn tức giận...

Tống thái thái lên xe cùng Phó thái thái, bà ấy vô cùng biết ơn: "Chị dâu, nghe nói cái thằng Thư Ngạn khốn nạn ly hôn với Nhã Vận, tôi lo c.h.ế.t đi được, vội vã lên đây, nghe Thư Ngạn nói may mà có bà thay tôi chăm sóc cho Nhã Vận."

Phó thái thái vỗ vỗ bàn tay gầy trơ xương của Tống thái thái, trong lòng khẽ thở dài một hơi thay bà ấy: "Bà cũng không cần phải áy náy. Bà ở nông thôn chắc không hiểu, bây giờ ở Thượng Hải rộng lớn này, ly hôn đã trở thành một trào lưu. Cái vị phía trên kia của chúng ta là người Ninh Ba đúng không?"

"Đúng vậy!"

"Vì để cưới được cô tiểu thư du học từ Mĩ kia về mà đồng ý gia nhập Cơ Đốc giáo, đã thế còn phải một vợ một chồng, thế thì một vợ hai thiếp trước mắt phải giải quyết thế nào đây? Phải ly hôn chứ sao? Bà vợ cũ vào Phật đường, đó là sắp xếp thỏa đáng nhất."

Tống thái thái biết bên ngoài thời thế thay đổi liên tục, nhưng ở nông thôn dù có đổi đi đổi lại chẳng phải vẫn như vậy sao? Không phải Đại Thanh, Bắc Dương, Vũ Hán, Nam Kinh vẫn thu thuế, bắt lính đấy thôi? Chứ bà ấy nào biết những điều này?

Phó thái thái hừ một tiếng: "Bây giờ trên làm dưới noi theo, thành viên cốt cán trong Chính phủ, hay tướng lĩnh trong quân đội đều ly hôn với vợ cả ở quê nhà, coi việc cầu hôn các nữ sinh tiến bộ là điều vinh quang, còn nói là yêu người đẹp vì đất nước, đấu tranh với những phong tục cổ hủ. Thế này khác gì vứt lời dạy 'tào khang chi thê bất hạ đường' của người xưa vào nhà xí. Đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ, đồ lấy từ nhà xí ra còn ôm trong lòng coi nó như cục vàng chắc? Vậy nên không cần biết bà có làm tốt cỡ nào, cũng sẽ chẳng ai quan tâm bà đúng hay là sai, đã ly hôn rồi là chẳng còn gì cả. Bọn họ chỉ để tâm đến một việc duy nhất, đó là cô nữ sinh kia có thể mang đến cho bọn họ cái gì?" *Tào khang chi thê bất hạ đường: Khi giàu rồi không được bỏ rơi người vợ đã đồng hành với mình lúc gian khổ.

Tống thái thái ở dưới quê suốt, không có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bà ấy nghe vậy thì lập tức cảm thấy vô cùng khó tin. Bà ấy tưởng rằng con trai mình đã đủ khốn kiếp rồi, thế mà chuyện khốn kiếp như vậy lại còn có thể trở thành trào lưu?

"Sao lại như vậy chứ?"

"Sao lại không thể? Những tên đàn ông tự xưng là thanh niên tiến bộ cũng sẽ chẳng lo nghĩ đến việc trong nhà có vợ hay không." Phó thái thái bất đắc dĩ nói: "Không giấu gì bà, tôi với Đức Khanh cũng lo lắm, Gia Thụ thì còn đỡ, còn con bé Gia Ninh nhà chúng tôi trông xinh xắn, gia thế lại tốt, cứ đến học đường Tây Dương đọc sách, bị nhồi vào đầu một đống tư tưởng mới. Tôi sợ con bé bị thanh niên tiến bộ có vợ có thiếp nào đó quấn lấy, đến lúc đấy đầu óc nóng lên, nhất quyết đòi đi theo người ta."

"Mấy chàng trai, mấy cô gái này không thấy xấu hổ à?"

Loading...