Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 172
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:25:54
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Gia Thụ lái xe đến Bách hóa Delta, lên khu văn phòng của Delta, đi đến phòng làm việc của Đường Uyển Nhi rồi gõ cửa.
"Anh Phó, anh tìm Đại tiểu thư nhà chúng tôi hả?" Thư ký của Đường Uyển Nhi hỏi.
"Đại tiểu thư nhà các cô không ở hả?" Dạo này, Đường Uyển Nhu vẫn luôn bận rộn với nhãn hiệu quần áo Hằng Nga với Trần Anh, chắc là cô ấy đã đi tìm chị Trần Lục rồi.
"Ở quán cà phê trên sân thượng. Trần Lục tiểu thư tới, họ đi uống cà phê rồi."
"Cảm ơn!" Phó Gia Thụ quay đầu rời đi.
Đường Uyển Nhi hẹn Trần Anh tới quán cà phê lộ thiên trên sân thượng của tòa phụ Delta thưởng thức trà chiều. Sau buổi vũ hội hôm đó, Tần Du đã đưa mấy bản thảo cho Trần Anh, cô ấy đã sai người trong xưởng may đi đặt.
"A Anh, không nghĩ tới chị sẽ thích Tần Du như vậy, không hề có cái nhìn gì khác về cô ấy à."
"Tại sao tôi phải có cái nhìn khác về cô ấy chứ?"
"Tống Thư Ngạn đã ly hôn, lại một cô gái đáng thương bị vứt bỏ. Mặc dù không phải Tần Du cố ý, nhưng tóm lại ít nhiều vẫn có liên quan đến cô ấy đúng không? Chị không thấy đồng tình à? Có thể thấy chị đã thật sự đã nghĩ thoáng hơn rồi."
Trần Anh khẽ mỉm cười: "Cô so tôi với cô gái kia có hơi phiến diện đó, Tần Du đã làm gì sai chứ? Cô ấy lại chưa từng cố ý tiếp cận Tống Thư Ngạn, dù gần gũi một chút cũng chỉ là trao đổi công việc mà thôi."
"Tôi cũng không có ý nói cô ấy, tôi nói chị đó, chị đã có thể thẳng thắn đối mặt rồi."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Trần Anh trông thấy Phó Gia Thụ từ quán cà phê đi ra: "Phó Gia Thụ đến rồi."
"Hôm nay khéo quá đấy, lại có thể gặp được hai chị gái." Phó Gia Thụ đi tới, kéo ghế ngồi xuống.
"Ngọn gió nào đưa Phó nhị thiếu của chúng ta tới đây thế? Mặt mày rạng rỡ, hình như gần đây máy dệt rất thuận lợi nhỉ?"
"Tất nhiên thuận lợi rồi, có Tần Du và Kiều Hi giúp đỡ, gần như đã giải quyết xong mọi vấn đề rồi, chỉ chờ sản xuất ồ ạt nữa thôi." Phó Gia Thụ gọi một tách cà phê.
"Hẹn ai uống cà phê à?"
"Không hẹn ai cả, chính là tới tìm Đường Đại tiểu thư."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-172.html.]
"Tìm tôi?" Đường Uyển Nhi hơi ngạc nhiên: "Nhóc con nhà cậu rảnh rỗi không đi tìm con gái nhà người ta hẹn hò, lại tới tìm tôi làm gì?"
"Còn không phải mẹ tôi à? Hôm nay bà ấy đi xem kịch ở rạp nhà mọi người, vở kịch kia làm bà ấy khó chịu. Là cậu con có hiếu, dĩ nhiên tôi phải đến tìm cô, bảo bầu gánh sửa lại kịch bản, thay đổi kết cục của vở kịch."
Quý bà Mục Di Liên phạm phải sai lầm, nên tất nhiên phải lấy danh nghĩa của bà ấy để bù đắp lại rồi.
"Ồ! Là vở kịch nào khiến Phó thái thái khó chịu thế?" Đường Uyển Nhi biết Phó thái thái có địa vị rất cao trong nhà, con trai vì làm mẹ vui mà muốn sửa lại kịch bản, trái lại cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
"Vở 'Trâm Bích Ngọc', mẹ tôi nói cái tên đoản mệnh Vương Ngọc Lâm kia không xứng có được người vợ tốt như Lý Tú Anh. Ban đầu lạnh nhạt, ngược đãi cô ấy, để cô ấy phải chịu khổ một mình lâu như vậy, suýt nữa còn treo cổ tự sát. Tại sao đến cuối lại chẳng đau chẳng ngứa mà quỳ xuống, những người khác cũng phụ họa theo, kêu hai người họ làm hòa hả? Bắt một người đàn ông, Trạng Nguyên lang quỳ xuống mà là phản đối phong kiến hủ bại ư? Còn chẳng phải đang nói dù phụ nữ có bị đàn ông ngược đến thương thân hại mình, cũng vẫn phải một lòng một dạ đến già à? Chẳng lẽ không thể viết về sau Lý Tú Anh gặp được một tướng quân trẻ tuổi, đẹp trai, oai phong. Tướng quân đó vừa gặp đã yêu Lý Tú Anh, không ngại thân phận bị chồng bỏ của cô ấy, trái lại càng thương xót cô ấy chọn không đúng người, còn lễ trọng cầu hôn. Sau đó tướng quân ôm người đẹp về nhà, Vương Ngọc Lâm bưng mũ phượng khăn quàng nhưng chẳng ai để ý. Đây mới là kết cục viên mãn đứng đắn nhất."
Lời phía trước đúng là mẹ anh đã nói, nhưng đoạn sau là đứa con trai hiếu thảo này nghĩ hộ mẹ mình.
Đường Uyển Nhi nhìn Trần Anh, nghe Phó Gia Thụ nói thế: "Đúng nhỉ! Trong lòng tôi còn mong chị Trần có thể gặp được một người đàn ông biết ấm biết lạnh, quan tâm chị. Cũng hy vọng được nhìn thấy tên khốn họ Hạng kia quỳ xuống trước mặt chị Trần nhất, nhưng chị đã ở bên người khác rồi."
Trần Anh lắc đầu: "Tôi không quan tâm anh ta thế nào, tôi chỉ muốn mình sống thật tốt, nuôi con dưỡng cái là đủ rồi."
"Chị Lục không bận tâm, nhưng những người bên cạnh như chúng tôi lại rất để ý. Ai thèm lãng tử quay đầu chứ? Chúng tôi chỉ muốn thấy chị Lục có được cuộc hôn nhân khác tốt hơn, để tên họ Hạng kia tức chết!" Phó Gia Thụ lập tức đứng cùng chiến tuyến với Đường Uyển Nhi.
"Rất có lý, tại sao Nữ Ban Thiệu Hưng lại nổi tiếng ở Thượng Hải? Thật ra chính là nắm bắt được tâm lý phụ nữ mê kịch. Không giống kinh kịch luôn nói về đại nghĩa quốc gia, hôm nay 'Đứa trẻ mồ côi Triệu thị', mai lại 'Bắt thả Tào'. Bài hát trong vở kịch 'Người con gái Thiệu Hưng' này là gì hả? 'Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài', 'Mạnh Lệ Quân', 'Trâm Bích Ngọc' mỗi một vở kịch đều nói về tình yêu. Đừng nói là Phó thái thái khó chịu với 'Trâm Bích Ngọc', ngay cả vở 'Mạnh Lệ Quân', nàng ấy cũng đã có thể làm được Thừa tướng, Đại học sĩ, thế nhưng cuối cùng lại gả cho Hoàng Phổ Thiếu Hoa, hơn nữa còn ba nữ tử cùng hầu hạ nam nhân. Còn nói đây là tác phẩm đại diện cho việc giải phóng phụ nữ. Đúng là đánh rắm!" Đường Uyển Nhi rất tức giận: "Lẽ nào những cô gái này không xứng với một chàng trai đối xử thật lòng thật dạ với mình ư?"
DTV
"Chẳng thế à? Mẹ tôi cũng có suy nghĩ y hệt với chị đó. Tại sao phải để Lý Tú Anh cặp với kẻ suýt chút nữa đã làm cô ấy mất mạng chứ? Không thể để cô ấy ở bên người đàn ông càng yêu thương và chiều chuộng cô ấy à? Lẽ nào phụ nữ chẳng làm gì sai, bị chồng bỏ, sẽ không có được kết cục tốt khi tái hôn sao? Cho nên tôi muốn tới đây xem thử, chị có thể giúp tôi tìm bầu gánh sửa lại đoạn cuối không?"
"Thím nghĩ rất giống tôi, để tôi đi gọi bầu gánh đến đây." Đường Uyển Nhi hùng hùng hổ hổ đi tìm người.
Nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, Phó Gia Thụ nâng tách nhấp một ngụm, Trần Anh thấy anh uống cà phê, cười mắng một tiếng: "Đồ ranh ma!"
"Sao chị Lục lại nói vậy? Em thật sự chỉ đòi bình đẳng cho nam nữ mà thôi, mong mọi người nhìn ra, đứng ở lập trường của bên vô cớ bị ly hôn, không để người đó chịu gánh nặng tâm lý chỉ vì từng ly hôn. Các cô ấy có quyền được theo đuổi hạnh phúc một lần nữa, cũng để cánh đàn ông có thể phân rõ trắng đen, không sai chính là không sai. Anh ta không trân trọng thì khác có người khác nâng niu. Cũng để cho những tên cặn bã biết rằng người con gái tốt sẽ không đứng tại chỗ chờ họ nữa."
"Nói nhiều thế chẳng qua là cậu muốn cướp Tần Du một cách danh chính ngôn thuận, hợp tình hợp lý mà thôi."
Đường Uyển Nhi gọi bầu gánh hát đến, bầu gánh thấy mấy thiếu gia, tiểu thư của bến Thượng Hải đều có mặt, vội vàng khom người hành lễ, Trần Anh cười nói: "Ông bầu Hoàng, chúng tôi rất không hài lòng với kết cục 'Trâm Bích Ngọc' vừa rồi của các ông, cảm thấy vở kịch này có thể sửa một chút."
"Lục tiểu thư, vở kịch này đã diễn mười năm nay, ban đầu ở Thượng Hải, khi vẫn chưa có ai xem, gánh hát Thiệu Hưng chúng tôi nổi lên chính là nhờ vào vở kịch này. Đây là tiết mục được giữ lại cho mỗi Nữ Ban Thiệu Hưng. Cô đừng nói giỡn chứ!"
"Hay là ông nghe thử ý tưởng của chúng tôi một chút?" Trần Anh chỉ vào Phó Gia Thụ: "Phó thái thái là fans hâm mộ của các ông nhỉ? Bà ấy xem đến mức phải bảo con trai tới đây yêu cầu sửa lại vở kịch kìa."