Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 175

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:26:02
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống lão gia dẫn con trai đi ra cửa nhà ăn lớn, công nhân chăm chú nhìn theo hai người ra ngoài.

Hàng ngàn năm qua, dưới tác động của tư tưởng quân quyền, ngay cả trong kí kịch cũng diễn gian thần che mắt Hoàng đế, còn Hoàng đế thì chẳng hay biết gì.

Giờ phút này, hầu hết công nhân đều nghĩ như vậy. Hóa ra ông chủ cho ba đồng đại dương một tháng tiền ăn nhưng bị những người này tham ô. Thảo nào một năm rưỡi này, thức ăn càng ngày càng kém.

Lúc trước, người của nhà ăn nói rằng hai năm nay giá cả thức ăn tăng vọt, nhưng tiền cấp trên đưa xuống lại không tăng, vẫn là một đồng một tháng. Hơn nữa bọn họ còn phải chuyển một phần tiền ăn từ nhà ăn lớn sang nhà ăn nhỏ, thế nên không đủ dùng.

Tất cả mọi người đều cảm thấy nhà máy càng ngày càng keo kiệt, nhất là sau khi Thiếu đông gia lên nắm quyền quản lý thì lại càng bủn xỉn hơn. Hóa ra là không phải ư? Nhìn hôm nay lão gia nổi giận với Trần Hoa Bình, xem ra tên khốn kiếp này cũng vét tiền trong đó nhỉ?

Tóm lại, Đông gia không sai, người sai là những gian thần bên dưới này. Chưa tới hai tiếng đồng hồ, chuyện này đã truyền khắp mọi ngóc ngách trong nhà máy.

Trên lầu, Tống lão gia châm đấu thuốc, gia ngồi trên ghế nhìn ba người đứng trước mặt và con trai ngồi bên cạnh.

Ông ấy ném sổ sách chi tiêu của nhà ăn đã được con trai kiểm tra đối chiếu cho Trần Hoa Bình: "Mẹ kiếp, ông đi theo tôi hai mươi năm rồi nhỉ? Tôi tin tưởng ông như vậy, cuối cùng ông lại làm ra loại chuyện này?"

Trần Hoa Bình nhìn con số tính trên sổ sách, nói: "Đông gia, tôi..."

"Báo danh sách giả, cho cấp dưới ăn những thứ như vậy để làm béo túi của mình, làm hỏng danh tiếng của tôi?" Tống lão gia nhìn Trần Hoa Bình: "Một tháng tôi trả cho ông hai trăm đồng đại dương tiền công là không đủ để ông ăn, hay không đủ để ông uống?"

Nghe vậy, đầu Trần Hoa Bình đổ đầy mồ hôi. Tống lão gia gõ cái tẩu xuống gạt tàn: "Ông nói xem, nên giải quyết chuyện này thế nào đây?"

"Lão gia, là do tôi không quản lý chặt ông ta, sau này tôi nhất định..."

Tống lão gia cười nhạo: "Ôi chao! Trần Hoa Bình, ông xem tôi là thằng ngốc đấy à? Ông ta không chia tiền cho ông mà dám trắng trợn như vậy chắc? Tôi cho ông thêm một cơ hội để nói biện pháp giải quyết."

"Đông gia, tôi sẽ..."

Tống lão gia hoàn toàn không để ý tới ông ta, mà là gọi điện thoại: "Ông anh! Lâu ngày không gặp, tôi lập tức đến ngay. Chắc chắn là có chuyện nhờ vả rồi. Haizz, nuôi chó nó còn biết vẫy đuôi, còn tôi nuôi một đám chuột..."

Nghe nội dung cuộc điện thoại của Tống lão gia, trên trán Trần Hoa Bình toát ra những hạt mồ hôi lớn, chúng chảy dọc xuống cằm theo gò má, cuối cùng rơi xuống mặt đất.

Trần Hoa Bình biết, mở một nhà máy ở Thượng Hải không phải là chuyện dễ dàng, các vị thần tiên yêu ma quỷ quái, có người nào chưa từng đốt hương khói chứ?

Nếu đã bái lạy đỉnh núi, dâng cúng dầu vừng tiền của, vậy đến lúc cần dùng, tự nhiên sẽ có người ra tay. Trần Hoa Bình hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai, mỗi ngày trong sông Hoàng Phổ đều ngổn ngang thi thể.

Trước giờ Tống lão gia chưa từng dính vào những thứ m.á.u tanh, nhưng không có nghĩa là ông ấy sẽ không dính. Người ở đầu dây bên kia là ai?

Cuối cùng ông ta cũng không chống đỡ nổi nữa, hai chân quỳ xuống mặt đất, dùng sức dập đầu: "Đông gia, cầu xin ngài nể tình tôi đi theo ngài hai mươi năm mà tha cho tôi một con đường sống."

"Ông anh à, cứ vậy nhé, tôi lập tức tới xin một ly trà đây." Tống lão gia cúp điện thoại, chuẩn bị đi ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-175.html.]

Trần Hoa Bình bò qua ôm lấy chân Tống lão gia: "Đông gia, xin Đông gia cho tôi một con đường sống."

Hai người còn lại vốn không hề biết sự lợi hại trong đó, nhưng nhìn thấy Trần Hoa Bình như vậy thì cũng hoảng sợ.

"Cho ông ba ngày, thứ gì nên cầm thì cầm, nên bán thì bán. Ăn của tôi được bao nhiêu thì phun hết toàn bộ ra." Tống lão gia khom người, gõ tẩu thuốc vào má Trần Hoa Bình: "Đừng nghĩ đến việc chạy trốn. Ông biết mà, chạy được hòa thượng không chạy được miếu!"

"Vâng! Vâng!"

Tống lão gia ngửi thấy mùi khai: "Ôi! Đã ăn hại đến mức đi tiểu trên người luôn rồi?"

Ông ấy nhìn về phía Tống Thư Ngạn: "Gọi những người khác trong văn phòng đến xem thứ sâu bọ này đi. Giờ cha phải qua chỗ bạn cũ uống trà, lát nữa sẽ tới thẳng nhà bác Phó của con."

"Vâng, cha."

Tống lão gia bước nhanh xuống lầu và lên xe. Tống Thư Ngạn gọi người trong văn phòng tới, lần lượt tham quan dáng vẻ của ba người kia. Trước kia Trần Hoa Bình luôn giả vờ giả vịt, giờ lại ngồi bệt xuống đất như một con ch.ó chết, hơn nữa dưới đất còn có một bãi nước tiểu ướt nhẹp.

Sau khi tất cả mọi người trong văn phòng đều tham quan xong, Tống Thư Ngạn lạnh lùng ngồi ở ghế chủ vị trong phòng họp. Ban nãy nhìn thấy cách xử lý Trần Hoa Bình của Lão đông gia, lúc này những người bên dưới mới phát hiện, suy cho cùng Thiếu đông gia cũng là người đọc sách nên cách làm việc mềm mại hơn nhiều, nào có thủ đoạn giống như Lão đông gia.

Trước kia luôn nghe Trần Hoa Bình thầm mắng sau lưng Thiếu đông gia là sản phẩm nước ngoài, bọn họ cũng không rõ ràng lắm. Nhưng hiện giờ ngẫm lại, nếu như Thiếu đông gia cũng giống Đông gia thì sao? Quả thật khiến người ta sợ mất mật. Hơn nữa, có Lão đông gia đứng phía sau Thiếu đông gia nên họ càng nên biết rõ vị trí của mình, nếu không Trần Hoa Bình chính là tấm gương của bọn họ.

Thế nên, cho dù khuôn mặt tuấn tú của Thiếu đông gia có xụ xuống thì bọn họ vẫn cảm thấy rất đẹp. Tống Thư Ngạn nói: "Những chuyện xảy ra hôm nay, mọi người đã thấy rồi đấy. Lão đông gia là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Chuyện này kết thúc ở đây. Bây giờ đã hơn hai giờ, chuyện cấp bách nhất lúc này là phải đảm bảo được cho tôi phần ăn hai mặn một canh vào lúc sáu giờ tối. Chú Thái, chuyện này giao cho chú nhé. Tôi biết là rất gấp gáp, nhưng tôi tin chú có thể làm được."

Người kia đứng lên: "Thiếu đông gia, vậy tôi đi xử lý trước?"

"Đi đi!"

Quả nhiên, sau khi g.i.ế.c khỉ xong, đám người trước mặt này còn ngoan hơn cả gà. Lúc trước tìm đủ lý do từ chối, bây giờ ai nấy cũng đều ra sức gật đầu.

Sau khi sắp xếp xong các nhiệm vụ mà Tần Du để lại, lúc này mới chỉ hơn bốn giờ.

Tuy đã ly hôn, nhưng anh ấy sẽ tiếp tục làm những gì cô muốn làm.

Tống Thư Ngạn giống như một đứa trẻ biểu hiện tốt ở nhà trẻ, muốn nhận được hoa hồng nhỏ nên nóng lòng muốn đến bên cạnh Tần Du, muốn được cô công nhận. Tuy cô nói không muốn qua lại với anh ấy, nhưng ít nhất cũng để cô biết mình rằng mình rất trân trọng cô.

Nghe thấy tiếng xe bên ngoài, Tống Thư Ngạn xuống lầu, tài xế lão Đường nói: "Thiếu gia, lão gia nói ông ấy muốn tâm sự với ông Hà, lát nữa ông Hà sẽ tiễn ông ấy đến nhà họ Phó, bảo tôi về nghe cậu sai bảo."

Giờ khắc này, Tống Thư Ngạn bỗng có một loại xúc động muốn gọi "cha" giống như Phó Gia Thụ.

"Được rồi! Chúng ta về nhà trước đi."

Tống Thư Ngạn về nhà thay quần áo. Xem thời gian, chắc Tần Du sắp tan tầm về nhà rồi nhỉ? Bọn họ hẹn sáu giờ đến nhà họ Phó ăn cơm. Bây giờ đi qua, không biết cô có ở nhà không nữa.

DTV

Ra khỏi cửa, Tống Thư Ngạn cảm thấy mình tay không đi gặp cô như vậy thì không tốt lắm, bèn bảo lão Đường đi đường vòng để mua một bó hoa hồng ở tiệm hoa do người nước ngoài mở, bên nước ngoài cực kỳ thịnh hành chuyện này. Anh ấy ôm hoa lên xe, mở tờ báo đăng tin ly hôn kia ra rồi đọc kỹ lại một lần nữa. Có lẽ cô đã nhìn thấy và biết từ sớm rồi, nhưng anh ấy vẫn muốn chính miệng nói cho cô biết rằng mình đã khôi phục độc thân, tuy rằng trước đó cũng chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa.

Loading...