Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 176
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:26:04
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Thư Ngạn mỉm cười khép lại tờ báo, nhớ tới buổi sáng đọc được tin tức nói cô và Phó Gia Thụ có quan hệ thân mật ở trường đua ngựa.
Không sao, chỉ cần cô đặt anh ấy và Phó Gia Thụ ở cùng một chỗ, cho cơ hội giống nhau là tốt rồi.
Buổi chiều Tần Du ở nhà máy Hưng Hoa, vấn đề lớn là máy dệt gần như đã được giải quyết, chỉ còn lại một vấn đề nhỏ. Sau khi giải quyết xong vấn đề, cô cùng Kiều Hi và trợ lý của anh ấy rời đi.
Vừa rồi lúc đi theo Kiều Hi kiểm tra máy móc, cô bị quệt vào dầu nhờn trên máy, áo sơ mi lụa màu xám bạc bị dính một vết dầu đen.
Thế nên cô xuống xe rồi về thẳng nhà luôn, quyết định tắm rửa trước rồi mới đến gặp Tống phu nhân và Phó phu nhân.
Tần Du lên lầu rửa mặt, đến khi cô xuống lầu thì nhìn thấy Phó Gia Thụ đang ngồi trên ghế sofa: "Sao anh lại tới đây?"
Phó Gia Thụ tỏ vẻ thần bí hỏi: "Biết buổi chiều anh làm chuyện gì không?"
Nhắc đến chuyện này, Tần Du lập tức nổi giận: "Anh còn dám nói? Tôi và Kiều Hi bận bịu, còn anh thì hay rồi, bỏ lại bọn tôi rồi chạy mất. Anh không biết xấu hổ à?"
Tần Du đuổi anh đứng lên: "Đi, về nhà anh đi."
Phó Gia Thụ không xê dịch mông: "Anh có chuyện muốn nói với em. Anh có một cách cực hay để quảng cáo vải bông Hải Đông."
"Đợi lát nữa đến chỗ bác Tống và Tống Thư Ngạn rồi nói, được không?" Tần Du không muốn nói tiếp với anh: "Bây giờ tôi định qua chỗ bác gái Tống, để bác ấy tiết lộ một ít cho bác Tống trước, có cha mẹ anh và Tống nhị lão gia ở đấy, cho dù Tống Thư Ngạn biết thì cũng không thể nổi giận ngay tại chỗ đâu nhỉ?"
"Anh ấy muốn nổi giận thì nổi giận thôi. Em không để anh ấy nổi giận, không để anh ấy nói ra những lời nên nói, cũng không chịu nói ra những lời mình nghĩ trong lòng. Em nghĩ cha anh ấy sẽ coi vụ ly hôn này của hai người là thật chắc?" Phó Gia Thụ nằm trên ghế sofa.
"Anh nghĩ gì trong đầu vậy hả? Ngay cả Tống Thư Ngạn mà cha anh ta còn chẳng quản nổi, chẳng lẽ ông ấy lại có thể quản được một cô con dâu cũ đã ly hôn ngày hôm kia là tôi à?" Tần Du thật sự không hiểu tại sao anh lại có nhiều suy nghĩ lung tung như vậy.
"Để anh nói cho em biết thế nào mới tốt nhé? Mẹ anh ngốc nghếch dẫn thím Tống đi xem [Trâm Bích Ngọc], em không nghĩ tới à?"
"Nghĩ gì?" Truy thê hỏa táng tràng là một loại ngôn tình trăm năm không suy, Tần Du đã xem nát từ lâu rồi: "Trước ngược nữ chính, sau lại ngược nam chính. Nhưng loại tình tiết này ấy, vấn đề lớn nhất là ngược nữ chính vào chỗ chết, còn ngược nam thì chỉ cần tượng trưng thôi, nam chính hơi thương tâm đau lòng một chút đã được xem là ngược rồi. Tôi không thích xem, mỗi lần thay mình vào nữ chính, tôi chỉ muốn nghiền nát nam chính thành tro bụi."
"Em không thích xem, nhưng mấy bà mẹ chồng thích xem. Không phải em và Tống Thư Ngạn chính là một Vương Ngọc Lâm và Lý Tú Anh khác à? Bộ này đã nổi tiếng hơn mười năm rồi, nhóm kịch Thiệu Hưng nào cũng hát, không phải là vì nó phù hợp với suy nghĩ của hầu hết fan nữ hâm mộ kịch hát hay sao?" Phó Gia Thụ nói với Tần Du: "Đến lúc đó, anh ấy theo đuổi em càng ngày càng cuồng nhiệt, thậm chí là quỳ xuống trước mặt em. Sau đó báo chí sẽ đưa tin rầm rộ. Một người đàn ông có gia thế tốt, dung mạo tốt như Tống Thư Ngạn sẵn lòng quỳ xuống vì em, tất cả mọi người đều kêu gọi hai người tái hợp, cộng thêm mẹ anh ấy cũng đến khuyên em, em định làm thế nào?"
"Ly cũng ly rồi, còn có thể làm gì nữa? Người nào thương tiếc anh ta thì người đó gả." Tần Du liếc anh một cái: "Chuyện này thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-176.html.]
Phó Gia Thụ vốn còn muốn tranh công, nhưng hiển nhiên người nào đó hoàn toàn không xem ra gì, anh chỉ có thể tự nói tiếp: "Chúng ta phải xuống tay trước, anh muốn sửa đổi kết cục của vở kịch này..."
Tần Du nghe anh nói thay đổi như thế nào, đột nhiên phát hiện tại sao anh lại sinh nhầm ở thời đại này, đáng ra anh phải tới một trang web xanh nào đó ở trăm năm sau mới đúng.
Nghe tới chỗ gây cấn, Tần Du xoa tay, giảng cho anh nghe về bộ võ thuật của Lục Giang: "Nhân vật tiểu Tướng quân này chưa đủ sảng khoái, tốt nhất vẫn là trưởng bối của nam chính. Ví dụ như tiểu thúc hay tiểu cữu cữu gì đó của hắn, bối phận cao nhưng lại trẻ tuổi, còn phải có quyền cao chức trọng, là kỳ tài hiếm thấy trên đời. Tóm lại là phải nghiền ép nam chính về mọi mặt."
"E là không được."
"Tại sao? Chỉ như vậy thì khi người xem thay mình vào nhân vật mới cảm thấy sảng khoái, xả được cơn tức giận." Chủ đề hot nhất web xanh, vượt qua kiểm nghiệm của thị trường đấy, dám nói không được à?
"Ý của anh là, giữa hai người này sẽ có sự so sánh, bọn họ đều có thành tựu xuất sắc, nhưng không thể chênh lệch quá lớn được! Chúng ta có thể khơi mào một cuộc tranh luận. Loại người cao cao tại thượng như em nói thì còn so sánh nữa? Làm dấy lên cuộc thảo luận, chúng ta có thể nhân cơ hội này tặng vải vóc, để các khách hàng nữ chọn giữa Vương Ngọc Lâm và tiểu tướng quân, người chiến thắng sẽ nhận được một mét vuông vải từ Hải Đông. Nhưng chúng ta nhất định phải nghĩ cách để tiểu tướng quân thắng. Như vậy, chờ đến khi Tống Thư Ngạn theo đuổi em, người đồng tình với anh ấy sẽ ít đi. Bởi vì tất cả bọn họ đều hy vọng có một tiểu tướng quân sẽ xuất hiện trong hiện thực."
"Hy vọng một tiểu tướng quân sẽ xuất hiện trong hiện thực?" Tần Du lặp lại lời anh nói. Lúc bị anh ôm vào lòng ở trường đua ngựa, chính mình đột nhiên đỏ mặt, lại nhớ đến lần bơi lội ngày đó. Bây giờ anh lại đề xuất một biện pháp như này?
"Đúng vậy."
Thật ra Tần Du cũng không biết cuối cùng mình có cùng một người khác đi hết quãng đường còn lại ở nơi loạn thế này hay không.
Nhớ lại lúc đến thăm Đài tưởng niệm đồng bào thiệt mạng trong vụ thảm sát, xe ô tô và xe kéo đổ ngược trên đường phố, cửa kính vỡ vụn, người phụ nữ mặc sườn xám khoác áo lông bảo vệ đứa bé nằm trên vũng m.á.u và người đàn ông quần áo tả tơi nằm bất động.
Trong biển lửa chiến tranh, bất kể là người giàu hay người nghèo cũng đều phải ăn bữa nay lo bữa mai, có lẽ đừng quá khắc sâu tình cảm thì sẽ dễ sống hơn nhỉ?
Tần Du xua đi những suy nghĩ trong lòng, ngồi thẳng đậy: "Có thể, nhưng tiểu tướng quân ra sân muộn quá, thiết lập nhân vật không vững chắc, tốt nhất là bọn họ nên gặp nhau từ trước. Kiểu như giữa hai người từng có duyên tình cờ gặp gỡ, nữ chính giúp đỡ tiểu tướng quân khiến hắn bắt đầu nhớ thương nàng. Nhưng biết nàng sắp gả cho một tài tử nên hắn chỉ âm thầm chúc phúc trong lòng. Đến khi hắn phát hiện ra nam chính kia căn bản không yêu thương người mà hắn đặt ở chỗ sâu nhất trong lòng, lúc đó hắn mới quyết định bảo vệ cho tình yêu của mình. Anh thấy sao?"
"Đúng là mới nói một chút đã thông suốt. Anh nhớ rồi, lúc đó anh sẽ bàn bạc với ông bầu gánh hát bên kia" Phó Gia Thụ ngoài miệng thì khen Tần Du, nhưng trong lòng lại mắng cô là Du đầu gỗ. Anh đã nói rõ ràng như vậy rồi, chẳng lẽ cô không có một chút suy nghĩ nào ư?
Phó Gia Thụ đang oán giận trong lòng, chợt nghe thấy tiếng còi xe vang lên ngoài cổng.
Nghe thấy tiếng xe hơi, Tiểu Cường đã tan học phi như bay đến mở cổng lớn, Tống Thư Ngạn lái xe đi vào trong rồi dừng xe ở dưới tầng.
DTV
Phó Gia Thụ ló đầu ra ngoài nhìn, sau đó nói với Tần Du đang ở trong nhà: "Tống Thư Ngạn cầm hoa đến tìm em kìa!"
Tần Du: "Anh vẫn chưa đi à, ở đây làm gì? Để tôi nói chuyện này với anh ấy được rồi, anh đừng xen vào."