Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 179
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:26:12
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Du lại muốn chửi con mẹ nó, tốt nhất là chửi thẳng luôn vào mặt Tống Thư Ngạn. Vợ chồng? Mẹ Tần đã c.h.ế.t rồi, em gái nguyên chủ cũng đã tự vẫn rồi, cô đã ly hôn với anh ấy rồi, anh ấy lại bắt đầu nhận vợ chồng?
"Anh Thư Ngạn, tôi giữ lại bài báo đăng chuyện ly hôn, anh Gia Thụ cũng đã đưa đơn ly hôn có chữ ký của ba bên cho tôi rồi. Giấy đăng ký kết hôn và tín vật cóc vàng tôi đã trả lại. Bây giờ, thứ chúng ta còn chưa thanh toán xong là ngọc Như Lý mà cha tôi dùng để đáp lễ cùng với của hồi môn của tôi." Tần Du nhắc nhở anh ấy.
"Nếu như anh biết..."
"Vấn đề là anh có từng muốn biết không?" Tần Du thở ra một hơi: "Anh vừa mới nói, vì tôi, anh quay về bị bác trai đánh khiến cho bác gái tức tới ngất xỉu. Nhưng tôi chưa từng cho anh bất cứ cơ hội nào, hơn nữa tôi đã từ chối rõ ràng rất nhiều lần. Tự anh không vâng lời cha mẹ, anh cần phải gán cái tội làm bác gái tức tới ngất xỉu lên đầu tôi chứ? Cần gì nói đó là anh phải chịu vì tôi chứ?"
Tống Thư Ngạn ngẩng đầu lên nhìn Tần Du, lời anh ấy nói, cô không xúc động một chút nào ư?
"Chút uất ức mà con phải chịu vì Nhã Vận, đã gọi là uất ức rồi sao?" Tống lão gia nhớ tới lời lão tam cười nhạo sau lưng con dâu: "Tao nói cho mày biết, uất ức mà Nhã Vận phải chịu, còn nhiều hơn cả núi cả biển."
Tống lão gia lại nói với Tần Du: "Nhã Vận, đạo lý không nói rõ thì không hiểu, cái gì nên nói, con cứ nói rõ ràng. Hiểu lầm thì giải thích cho rõ ràng, chúng ta cũng gỡ bỏ gút mắc trong lòng. Cha vốn đã đau đầu vì thằng khốn nạn này thích người phụ nữ khác. Cha có lỗi với cha mẹ con lắm, bây giờ thì tốt rồi! Người nó thích chính là con, cha cũng có thể giải thích với cha mẹ con rồi. Con có lời gì, thì con cứ nói ra. Cha và mẹ chồng con sẽ làm chủ cho con."
Tống lão gia rất hào phóng, có chuyện gì tốt hơn cả việc con trai thích con dâu chứ? Đôi vợ chồng nhỏ có việc gì, cứ nói rõ ràng ra là được! Nếu như một người đàn ông còn không dỗ được một người phụ nữ, thế thì còn mặt mũi làm đàn ông nữa không?
Đã đăng báo thông báo ly hôn rồi, Tống lão gia vẫn giữ thái độ này. Nếu là lúc này, việc ly hôn của bọn họ còn chưa chính thức có hiệu lực, có thể Tống lão gia sẽ cho rằng trói cô về, để hai người bọn họ sinh đứa con rồi tính, Tần Du thực sự cạn lời.
DTV
Tần Du có ký ức của nguyên chủ, là con gái được đính ước từ nhỏ, thời đại lúc nguyên chủ còn nhỏ, cho dù người trước mắt này không xuất hiện, nhưng vẫn tưởng tượng ra được chồng chưa cưới của mình tốt đẹp tới cỡ nào thông qua thư từ giữa hai nhà.
Những lời này, chẳng có chút ý nghĩa gì đối với mình ra, nhưng cô phải nói thay cho nguyên chủ, cô nói với chất giọng bình tĩnh: "Những năm tôi còn nhỏ, biết mình được đính hôn với Đại thiếu gia nhà họ Tống, qua lời cha mẹ biết được chồng sắp cưới của mình là một người cực kỳ thông minh, lại vô cùng đẹp. Cha qua đời, mẹ con tôi sống dưới quê, thỉnh thoảng nhận được thư từ bác gái, đôi lời bác gái sẽ nhắc tới anh đang học ở đây, sự kiêu ngạo và vui mừng dưới ngòi bút chẳng thể nào che giấu được, tôi vừa tưởng tượng dáng vẻ của anh ở trong đầu, vừa lo lắng bất an, sợ mình không xứng với người xuất sắc như anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-179.html.]
Nghe thấy Tần Du nói như vậy, Tống Thư Ngạn không biết khi đó có một cô gái giữ mình trong lòng, nghĩ tới đây nỗi niềm áy náy lại dâng lên: "Nhã Vận, xin lỗi."
Tần Du buồn bã thở dài: "Một bức thư như vậy mà tôi cứ đọc đi đọc lại. Tôi nói với bản thân rằng phải trở thành vợ của anh, phải cố gắng, biết anh học tiếng tây, tôi cũng học, biết anh mở nhà máy dệt, đúng lúc chồng của giáo viên tiếng Anh của tôi là một người nước Đức biết về máy móc. Tôi nảy sinh suy nghĩ học về máy móc ở trong đầu."
Học về máy móc là Tần Du bổ sung thêm, em gái nguyên chủ học tiếng Anh, bây giờ đôi vợ chồng kia đã rời khỏi Trung Quốc, cũng không gặp lại nữa. Nhưng em gái nguyên chủ cố gắng vì điều này lại là sự thật.
Cô lạnh nhạt nói: "Không ngờ rằng tôi thực sự có thiên phú, học cực kì nhanh. Mỗi ngày nghe được lời khen ngợi của giáo viên, là tôi sẽ nghĩ rằng, tôi như vậy, anh có thích không? Chắc là sẽ thích nhỉ? Sau đó biết được anh đi du học, việc kết hôn của chúng ta lùi lại. Tôi bèn nghĩ, chẳng qua chỉ là đợi thêm ba năm thôi, tôi sẽ đi tới trước mặt anh bằng một bản thân tốt hơn. Tuy rằng tôi không thể đi du học, nhưng tôi có thể bù đắp bằng đọc sách, tôi đọc về Voltaire, Montesquieu, Georg Wilhelm Friedrich Hegel, tôi tự mình tìm tòi, tôi không muốn làm một người phụ nữ không đáp lại được lời anh nói. Mãi tới khi mẹ bị bệnh nặng, mẹ và bác trai bác gái bàn bạc về chuyện kết hôn của chúng ta, quyết định nhanh chóng cho chúng ta kết hôn. Lúc tôi rời khỏi Hồ Châu tôi còn đang nghĩ, phải bàn bạc với anh, ngày về Ninh Ba tôi sẽ ở nhà thêm vài ngày để chăm sóc mẹ, chắc anh sẽ hiểu cho tôi. Tôi khi đó cho rằng tôi nghĩ như vậy không phải là ngây thơ mà là tự tin."
Cô nói là tự tin, cô tự tin về học thức của mình, về vẻ bề ngoài của mình, chắc chắn có thể hấp dẫn được anh. Thế nhưng? Tống Thư Ngạn biết sau đó xảy ra chuyện gì. Anh ấy hận sao mình không tìm hiểu một chút, tại sao lại cố chấp như vậy? Tại sao lại làm tổn thương trái tim của một cô gái yêu mình như thế.
"Nhã Vận, xin lỗi! Anh không hề biết, em làm nhiều như vậy. Là anh khốn nạn!"
Đồng thời Tần Du cũng tiếp tục: "Đáng tiếc hiện thực chứng minh tôi vẫn ngây thơ. Tôi không ngờ có người còn chẳng cho tôi cơ hội gặp mặt một lần, đã chắc chắn tôi là một người phụ nữ đầu óc toàn tư tưởng phong kiến, cho dù không bó chân, vải bó chân cũng bó buộc đầu óc, anh né tránh còn không kịp, chạy trốn suốt đêm, để tôi ngồi một mình tới khi trời sáng, mà tất cả những điều này chỉ là bắt đầu. Sau đó mẹ tôi bệnh nặng, bác gái gửi mấy bức điện tín liên tiếp cũng không giục được anh về, tới c.h.ế.t mẹ tôi cũng không gặp được con rể của bà, không thể gửi gắm con gái của bà. Lúc nhập quan, bà ấy chưa từng nhắm mắt."
Nghe tới đây, Tống Thư Ngạn cúi đầu, vô cùng hối hận, anh ấy tưởng mình đừng cho đối phương hy vọng, nhưng không ngờ lại mang đến đau khổ lớn như vậy cho cô: "Xin lỗi, Nhã Vận! Đều là anh sai!"
"Anh không sai." Tần Du nói với anh ấy: "Sau khi mẹ tôi mất, tôi suy nghĩ cả một đêm, tôi không hiểu, tôi cũng không biết tương lai đi về đâu? Mãi tới khi tôi thực sự hiểu nguyên nhân mẹ tôi không thể nhắm mắt. Đó là vì tôi, bà ấy không yên tâm về tôi, bà ấy sợ tôi khổ cả một đời, cho nên không thể nhắm mắt. Khi đó tôi đã nghĩ, nếu tôi có thể sống thật tốt, chẳng phải mẹ tôi sẽ nhắm mắt hay sao? Đẩy nguyên nhân mẹ tôi không nhắm mắt lên người anh là tôi đi sai hướng."
Tống Thư Ngạn đỏ bừng mắt ngẩng đầu lên nhìn cô, nghĩ tới việc cả đêm cô không thể chợp mắt, nghĩ tới việc cô mất hơn mười năm cố gắng muốn làm một người vợ được anh ấy thích, bản thân thì lại chẳng nhìn lấy một lần.
Nghe thấy cô nói: "Thế là, tôi kiểm tra lại các kỹ năng của mình, tôi biết hai ngôn ngữ, tôi biết về máy móc và đọc nhiều sách như vậy, cũng có tư tưởng. Tôi tin cho dù ở loạn thế, tôi không những có thể sống sót được, cũng có thể sống rất tốt, để mẹ tôi yên tâm nơi chín suối. Từ giây phút này, mục tiêu của tôi từ làm thái thái của Tống Thư Ngạn trở thành làm chính tôi, trở thành bản thân tốt nhất. Tần Nhã Vận lúc đó đã c.h.ế.t rồi, đôi đổi sang cái tên Tần Du này cho mình. Nhã Vận không phải âm thanh vui tai, mà là viên ngọc đẹp."